Yêu Đến Cuối Cùng, [...] – Chương 8

8.End

Sau ly hôn, tôi và chị Lý liên thủ mang đi gần hết đội ngũ tinh của bộ phận kinh doanh.

Tôi đứng ra bên bảo lãnh thứ ba, giới thiệu họ gia nhập công ty đối thủ.

Công ty của Vương Minh Tuấn hoàn toàn trở thành một vỏ bọc trống rỗng đầy nợ nần.

Không biết bây giờ ta có còn đủ dũng khí để lại từ đầu như năm xưa nữa hay không?

Nhìn công ty do chính tay mình dựng sụp đổ trong chưa đầy nửa năm.

Nói không đau lòng — là dối.

13

Nhất Phiến Băng Tâm

Trải qua một trận chiến giành giật, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ thật dài — trong mơ, những người tôi từng quan tâm lần lượt rời xa tôi.

Chàng trai năm xưa từng có ánh mắt sáng, hàng mày tuấn tú, cũng từng nắm tay tôi, cẩn thận che chở tôi phía sau lưng, dịu dàng :

“Đừng sợ, có ở đây rồi.”

Bây giờ, sau lưng tôi tuy không còn ai, bản thân tôi lại ngày càng mạnh mẽ, không gì có thể đánh gục .

Sau một thời gian nghỉ ngơi, tôi ứng tuyển vào vị trí Giám đốc tài chính của một công ty có danh tiếng tốt trong ngành.

Với kinh nghiệm của tôi, việc vào gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào, thuận lợi đến đáng kinh ngạc.

Ngày đầu tiên nhận việc, tôi nhận cuộc gọi từ Tổng giám đốc Triệu:

“Chị Tình, kể cho chị nghe một chuyện lạ này.”

“Chuyện gì ?”

“Cô lễ tân hồi xưa nhà chị… À không, là bồ cũ của ông chồng cũ chị đó, dạo này cứ liên tục tán tỉnh tôi. Có lần nửa đêm còn gửi ảnh khoe cả tấm lưng trần.”

Tôi bật trêu chọc:

“Thế còn thấy ta hấp dẫn à?”

Tổng giám đốc Triệu vội vàng ngắt lời:

“Thôi chị đừng nữa, suýt thì tôi sợ c.h.ế.t khiếp. Nếu tôi mà biết, chắc tôi bị lột da mất. Tôi lập tức chặn ta rồi!”

“Không phải ta từng c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt vì tổng giám đốc Vương nhà chị sao? Sao thế, chia tay rồi à?”

Tôi sửa lại lời ta:

“Nhà tôi gì chứ, là chồng cũ mới đúng.”

Thật ra cũng chẳng có gì bất ngờ cả.

Khi Trần Manh từng nhạo tôi rằng hôn nhân không chẳng khác gì đống cát rời, ta chưa từng nhận ra rằng — không vật chất mới chính là một đống cát rời thật sự.

Không cần gió, chỉ cần vài bước chân là tan hoang hết cả.

Vương Minh Tuấn bây giờ thân còn lo chưa xong, lấy đâu ra tiền bạc và sức lực để nuôi nổi ta?

Lần tiếp theo tôi gặp lại Vương Minh Tuấn, là khi tôi — với tư cách Giám đốc tài chính — đi cùng người phụ trách đến thu mua lại công ty của ta.

Vương Minh Tuấn ngồi trong văn phòng trống không, trông có phần tàn tạ.

Tôi không biết ta đã bao lâu chưa tắm, mùi cơ thể nhờn rít nồng nặc phả vào mặt khi tôi đến gần.

Người phụ trách có lẽ biết rõ quá khứ giữa chúng tôi, nên dẫn đội đi kiểm kê tài sản, để lại tôi và ta đối mặt trong im lặng.

14

Vương Minh Tuấn lấy ra một cái cốc, dùng khăn giấy lau qua rồi pha trà cho tôi, tác đầy dè dặt.

“Là trần bì bạch trà mà trước kia em thích nhất.

Từ sau khi em rời đi, chưa từng uống lại một lần.”

“Anh không ngờ lần gặp lại của chúng ta lại là trong hoàn cảnh thế này.

Mấy hôm nay cứ nghĩ mãi — rõ ràng trong lòng chỉ toàn là em, chúng ta đã cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, mà cuối cùng, lại đánh mất em.”

Anh gục xuống bàn việc, ôm đầu đầy hối hận.

[ – .]

Khi ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu.

Tôi nghịch ngợm món mèo thần tài đặt trên bàn:

“Đường dài núi cao, đến cuối cùng, còn lại chỉ là lương tâm.”

“Tôi thừa nhận, đúng là tôi từng chiếm một phần rất lớn trong trái tim .

Nhưng khi đối diện với cám dỗ, đã không thể giữ mình.

Suy cho cùng, vẫn là chưa đủ.”

Cả hai im lặng một lúc, rồi tôi hỏi:

“Anh có dự định gì sắp tới chưa?”

Anh xoa đầu, khổ:

“Công ty không còn, cũng chẳng còn gì bận rộn nữa.

Dù sao cũng phải nuôi sống bản thân.

Anh đã liên hệ với bên Didi, tính đi lái xe vài ngày kiếm cơm.

Một thân một mình, chẳng lẽ để bản thân c.h.ế.t đói sao?”

Anh lục trong ngăn kéo ra một túi lớn mì cay, đặt lên bàn:

“Xem như là món quà cuối cùng tặng em.”

Cảnh vật vẫn còn đó, người xưa nay đã khác, không thấy bóng hình năm ấy quay trở lại.

năm xưa từng dỗ dành chỉ bằng một gói mì cay, đã c.h.ế.t trong dòng sông thời gian.

Tôi cầm gói mì cay lên, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.

“Vương tổng, chúng ta bắt đầu đối chiếu sổ sách đi.”

Rất lâu sau đó, trong một buổi tụ họp công ty, tại hành lang mờ tối của KTV, một hàng các phục vụ ăn mặc mát mẻ nối đuôi nhau bước qua chúng tôi.

đi đầu trông rất quen mặt.

Khoảnh khắc ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi, lập tức hoảng loạn tránh đi nơi khác.

Tôi nhếch môi, đầy châm biếm:

“Trần Manh, lâu quá không gặp nhỉ!”

Cô ta cúi gằm đầu xuống, như muốn chui xuống đất, khẽ giải thích:

“Chị ơi, chị nhận nhầm người rồi.”

Đồng nghiệp bên cạnh hỏi tôi:

“Chị quen hả?”

Tôi nhàn nhạt đáp:

“Trông giống một người quen cũ.

Đáng tiếc thật, nếu không đi sai đường, có lẽ giờ ấy đã có một tương lai rất tốt đẹp.”

Quay lại phòng, mọi người reo hò bắt tôi hát một bài.

Tôi chọn bài ‘Chào ngày mai’.

“Dù là núi cao hay biển rộng, đều có ngày trở về.

Mưa gió thế nào, cũng có lúc tương phùng.

Những điều chưa thể nguôi, rồi cũng sẽ hóa yên bình.

Mọi chuyện rồi sẽ như ý.”

Bài hát này, tôi dành để tiễn biệt nửa đời đầy thăng trầm của mình.

Cũng dành để đón chào một ngày mai rực rỡ và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi!

(End)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...