Vương Minh Tuấn cuối cùng cũng nhận ra bên ngoài có tĩnh, vội vã lao ra khỏi phòng ngủ trong trạng quần áo xộc xệch.
Ngay khi ta vừa xuất hiện trước mặt tôi, tôi liền hất cả chậu nước thẳng lên phần thân trên đang trần truồng của ta.
Trần Manh lập tức lao ra chắn trước mặt ta như một con gà mái mẹ đang bảo vệ con.
Hành ấy khiến Vương Minh Tuấn vô cùng cảm .
Anh ta đưa tay lau qua nước trên mặt một cách qua loa rồi :
“Trần Manh, em đi trước đi.”
Đến nước này rồi, hai người vẫn còn “em che cho , bảo vệ em”.
Trần Manh cắn răng, dứt khoát quyết liều:
“Lâm Tâm Tình, điên rồi à? Có tức thì trút lên tôi đây này, khó tổng giám đốc Vương thì có ích gì?”
“Dù sao cũng thấy cả rồi, tôi cũng không giấu nữa — hôn nhân không có chẳng khác gì một đống cát rời, có giữ cũng chẳng giữ nổi, tôi khuyên nên buông tay đi!”
Tôi lạnh, không một lời đã túm lấy tóc ta, xách cả cái đầu ta lên, tát liên tiếp hai bên mặt không dưới mấy chục cái, vang rền.
“Cô đừng tưởng mình vô can. Cuộc hôn nhân của tôi ra sao, còn chưa đến lượt một con hồ ly tinh trèo cửa sổ vào nhà chỉ trỏ đánh giá!”
“Đúng là Vương Minh Tuấn nhận xét chuẩn thật — chẳng có chút bản lĩnh nào, chỉ có cái miệng là giỏi!”
“Cô tưởng tôi không ly hôn là vì còn à?”
Tát chửi đến mệt, tôi kéo một cái ghế ra ngồi xuống, hất cằm về phía Vương Minh Tuấn:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Cô đi mà hỏi ‘ ’ của mình ấy, rốt cuộc là ai sống c.h.ế.t cũng không chịu ly hôn?”
“Cô có từng nghĩ, tại sao sau khi mọi chuyện bại lộ, Vương Minh Tuấn lại đuổi việc không?”
“Để tôi đoán xem, ta dỗ ngọt thế nào nhỉ?”
“Có phải ta , chuyện vận hành công ty đều do tôi quản, ta thực sự khó xử, nhân cơ hội này bảo nghỉ ngơi một thời gian, đợi ta xử lý xong tôi, rồi chọn một ngày tốt rước vào nhà, đến lúc đó cứ việc sống an nhàn như công chúa bé nhỏ của ta, chẳng phải tốt sao?”
Ánh mắt Trần Manh từ kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ — điều đó chứng tỏ mọi phỏng đoán của tôi đều đúng.
Hai má ta đã sưng vù lên, đau đến mức chỉ cần mở miệng cũng kéo căng khóe môi, ta rít lên đầy tuyệt vọng:
“Tất cả những lời này là hai vợ chồng các người bàn bạc với nhau từ trước đúng không?”
Tôi đứng dậy, lấy ngón tay chọc vào vai Trần Manh từng cái một:
“Anh ta là người phụ trách công ty mà đến việc giữ một lễ tân rảnh rỗi như cũng không , nghĩ là vì ta không giữ nổi , hay căn bản là chưa từng có ý định giữ?”
“Trẻ tuổi thì bớt tin vào mấy lời vẽ vời của đàn ông đi, kẻo đến lúc bị nghẹn c.h.ế.t mà không biết vì sao.”
Vương Minh Tuấn — người từ nãy đến giờ vẫn im lặng — cuối cùng cũng lên tiếng:
“Lâm Tâm Tình, thật ra ban đầu không muốn mọi chuyện đi đến mức này, là do em cứ ép , buộc phải cho em một lời giải thích.”
“Hôm nay chỉ muốn nhắc em một câu: nếu thực sự đi đến bước ly hôn, cũng sẽ dốc toàn lực mà tranh đấu.
“Đến lúc đó, đừng trách không nương tay.”
12
[ – .]
Tôi bật vì tức sau khi nghe những lời ta ra.
“Là tôi ép dan díu với Trần Manh à?”
“Anh luôn miệng sẽ để ta biến mất khỏi thế giới của chúng ta, trước mặt tôi — ngay trên giường bệnh — còn hứa chắc như đinh đóng cột rằng chuyện như sẽ không bao giờ tái diễn, thế mà sau lưng tôi lại dẫn ta về tận nhà.”
“Trong chính ngôi nhà của tôi, phòng ngủ của tôi, hai người ‘vui vẻ’ lắm đúng không?”
“Anh muốn ‘tranh đấu đến cùng’? Mọi khoản công nợ chưa thanh toán của công ty giờ đều đã nằm trong tài khoản cá nhân tôi.
“Kể cả khoản nợ xưa như trái đất của Tổng giám đốc Triệu, tôi cũng đã lấy về rồi.
“Tiền nợ bên xưởng gia công chắc chắn sắp khiến phải moi tiền mặt ra xoay vòng.
“Anh lấy gì mà đấu với tôi?”
Vương Minh Tuấn ngồi phịch xuống ghế sofa:
“Em tính toán với đến mức này rồi sao?”
“Từ nãy đến giờ còn dọa tôi một cách đầy tự tin, chẳng phải vì nghĩ rằng tôi ly hôn rồi cũng chẳng lấy gì à? Nhưng Tổng giám đốc Vương à, đừng quên — từ xưa đến nay, mỹ sắc là thứ dễ khiến người ta mất cả giang sơn.”
“Khi còn mải mê ăn chơi với Trần Manh, tôi đã lên kế hoạch cho tất cả rồi.”
“Tự hỏi lại lòng mình đi — nếu đổi vai, quyền lực tài chính nằm trong tay , dù là người sai, thì có vì mười mấy năm nghĩa mà nương tay với tôi không?”
Tôi thu dọn vài món đồ cá nhân rồi xoay người rời khỏi.
Hai tháng sau, tôi đã mua một căn nhà nhỏ bên ngoài và ổn định cuộc sống.
Tổng giám đốc Triệu giới thiệu cho tôi một luật sư họ Lâm rất có tiếng trong ngành chuyên về ly hôn.
Tôi giao toàn bộ vụ kiện cho ấy phụ trách.
Luật sư Lâm hỏi tôi:
“Chị Tình, cầu của chị là gì?”
“Tôi có thể không cần công ty. Nhưng ta nhất định phải thanh toán phần cổ phần của tôi bằng tiền mặt.”
“Căn nhà đó tôi nhất định phải lấy. Tôi không cao thượng đến mức chịu kẻ ngu ngốc kiểu ‘kẻ trước trồng cây, kẻ sau hóng mát’.
“Nhà đó trị giá mười hai triệu, nếu đổi ra tiền mặt, chẳng phải thơm hơn sao?”
Luật sư Lâm rất tán thưởng cách của tôi:
“Chị thông minh hơn rất nhiều phụ nữ.
“Chị biết giữ tiền trong tay mình — như khi xét xử, việc phân chia tài sản sẽ xuất phát từ tay chị, chị sẽ nắm thế chủ .
“Nếu tài sản nằm trong tay Vương Minh Tuấn, cho dù ta là bên sai, thì toà án có thiên vị chị về lý đi nữa, vẫn phải thực hiện cưỡng chế từ tay đối phương, khi đó sẽ tốn công, tốn sức vô cùng.”
Ba tháng sau, tôi cuối cùng đã nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Đồng thời, căn nhà và phần lớn tài sản đều thuộc về tôi.
Để thanh toán khoản cuối cùng cho nhà máy sản xuất, Vương Minh Tuấn buộc phải bán chiếc xe của mình lấy tiền.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Bạn thấy sao?