Yêu Đến Cuối Cùng, [...] – Chương 6

6

Tôi hiểu rõ hơn ai hết, mối quan hệ giữa tôi và ta không chỉ là vợ chồng đơn thuần, mà còn là đối tác ăn thân thiết nhất.

Bao năm qua tài sản và lợi ích chồng chéo lẫn nhau, không thể chỉ một câu mà cắt đứt rõ ràng .

Nhưng đúng khoảnh khắc ta cất lời, tôi chợt nhận ra một điều:

Chỉ cần đàn ông đã ngoại , bất kể là thừa nhận lỗi lầm và hứa sửa sai, hay mặt dày chối bay chối biến, thì cũng đều ghê tởm như nhau —

Giống như phân có mùi sô và sô có mùi phân, thứ nào cũng khiến người ta muốn nôn.

Ngay từ lúc ta thay lòng, thì đã không thể giữ lại nữa rồi.

Dù có phải “ địch một ngàn, tự tổn tám trăm”, tôi cũng phải cắt đứt thật sạch sẽ với ta.

Tôi nghiêm túc gật đầu:

“Tôi nghĩ kỹ rồi. Nhưng tôi cần giúp một tay.”

Tổng giám đốc Triệu cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức đứng dậy bước đi, miệng lẩm bẩm:

“Giỏi thật đấy, thì ra chị đợi tôi ở đây là để đòi nợ à? Thời buổi này, đòi tiền cũng phải dàn dựng cả một vở kịch thế này cơ à?”

Tôi biết muốn lấy tiền từ tay ta không phải chuyện dễ dàng.

Vội kéo tay áo ta lại, kéo về chỗ ngồi:

“Tôi kể cho nghe một câu chuyện nhé.”

Năm đầu tiên sau khi tôi và Vương Minh Tuấn kết hôn, chúng tôi cùng nhau thành lập công ty.

Thương vụ hợp tác đầu tiên, đối tác ôm tiền bỏ trốn.

Chúng tôi gom hết tiền tiết kiệm để trả lương cho nhân viên, rồi giải tán toàn bộ công ty.

Trên đường từ đồn công an trở về, hai đứa ôm nhau khóc một trận.

Khóc xong, nhau một cái, trong mắt lại ánh lên chút quyết tâm lẫn điên cuồng.

Đã không thì thôi, là phải liều c.h.ế.t mà !

Chúng tôi mua một túi bánh bao trắng để trong văn phòng, suốt một thời gian dài chỉ ăn bánh bao chấm nước lọc sống qua ngày.

Anh ấy đi từng nhà gọi điện chăm sóc khách hàng, còn tôi chạy đôn chạy đáo tìm những xưởng nhận sản xuất trước, thanh toán sau.

Thật ra rất khó. Thời buổi này, không thấy tiền đặt cọc thì chẳng ai dám sản xuất cho.

Tôi bèn bàn với người phụ trách xưởng, mỗi ngày tôi sẽ ăn ở ngay trong nhà máy, cùng công nhân việc trên dây chuyền, không cần lương.

Một phần là để đẩy nhanh tiến độ, một phần để họ yên tâm là chúng tôi không bỏ trốn.

Tối đến, sau khi tan ca, Vương Minh Tuấn sẽ đến thăm tôi.

Anh ấy hỏi tôi:

“Em có mệt không? Cơm ở nhà máy có ăn không?”

Tôi hí hửng trả lời:

“Ngon lắm, ngày nào cũng có thịt ăn.”

Câu ấy khiến mắt ấy đỏ hoe trong tích tắc.

Anh cúi đầu rất lâu, không để tôi thấy những giọt nước mắt tuôn trào.

[ – .]

Anh xoa đầu tôi:

“Ngốc quá, có chút thịt thôi mà cũng vui thế à?”

“Anh mang cho em thứ này.”

Anh lấy ra từ trong túi hai gói mì cay, nhét vào tay tôi:

“Cho em đỡ thèm.”

Lúc đó, rất nghèo, hai gói mì cay chính là tất cả tấm lòng mà có thể dành cho tôi.

Còn tôi thì dễ dỗ vô cùng.

Không cần xe sang, túi hiệu, chẳng cần gì cả — chỉ một câu ngọt là tôi có thể vì mà lao vào trận chiến.

Mãi đến hơn một năm sau, công việc kinh doanh mới bắt đầu khởi sắc.

Sau khi nhận khoản thanh toán hợp tác đầu tiên, trong tay mới có chút tiền dư.

“Anh bảo em có ngốc không? Khi ấy em vẫn còn ngây thơ lên kế hoạch cho tương lai của hai đứa, nào ngờ…

Trong một góc sâu kín trong lòng ấy, em đã sớm bị loại ra khỏi thế giới đó rồi.”

Lúc đầu, tôi kể chuyện với chút diễn kịch, càng , càng chìm sâu vào ký ức.

Đến cuối cùng, tôi úp mặt xuống bàn, khóc không thành tiếng.

Tổng giám đốc Triệu đứng bên cạnh, tay chân luống cuống:

“Tôi thanh toán, chưa nào?

Chị mà khóc thế này, người ta tưởng tôi gì chị thật đấy!”

Tôi lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu lên:

“Tổng giám đốc Triệu, đúng là người tốt!”

11

Khoản tiền mà Tổng giám đốc Triệu nợ suốt hai năm cuối cùng cũng về tay tôi, điều đó đồng nghĩa với việc cán cân ly hôn giữa tôi và Vương Minh Tuấn lại thêm một phần nặng ký.

Tảng đá trong lòng trút xuống, bước chân tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn.

Vừa mở cửa nhà, tôi đã nghe thấy trong phòng ngủ vọng ra những tiếng sột soạt mập mờ.

Giọng Trần Manh mềm như mèo con, lười biếng cất lên:

Nhất Phiến Băng Tâm

“Anh à, trong công ty ai cũng đồn là em hoại gia đình của .

“”Nhưng rõ ràng là lúc đầu chính dính chặt lấy em mà.

Cuối cùng, tất cả tiếng xấu lại do em gánh. Anh định bù đắp cho em thế nào đây hả?”

Vương Minh Tuấn đáp lại bằng giọng nửa nửa trêu:

“Em sắp vắt kiệt rồi đấy, thế mà còn đòi bù đắp nữa à?”

Không biết tay ta đang đặt vào đâu, chỉ nghe thấy Trần Manh bật ra vài tiếng rên rỉ khẽ khàng.

Toàn bộ m.á.u trong người tôi lập tức dồn lên não.

Khi cơn giận đã vượt quá giới hạn, cơ thể sẽ không còn chịu sự điều khiển của lý trí nữa.

Tôi đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, xả đầy một chậu nước lạnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...