Yêu Đến Cuối Cùng, [...] – Chương 5

5

08

Anh ta không chút biểu cảm phủ nhận:

“Không phải vì chuyện đó, là vì lo cho sức khỏe của em.”

Căn phòng lặng như tờ, tiếng ve ngoài cửa sổ không ngừng kêu vang khiến lòng tôi thêm phiền muộn.

Sau một khoảng im lặng rất dài, tôi lên tiếng:

“Anh còn nhớ, sau đám tang của bố tôi, đã hứa gì với mẹ tôi không?”

Năm thứ bảy trong mối dài của chúng tôi, bố tôi qua đời vì bệnh nặng.

Một số tài sản đứng tên ông khi ấy chưa sắp xếp ổn thỏa, khiến đám họ hàng bên nội nổi lòng tham.

Vương Minh Tuấn tìm người xử lý mọi việc một cách thỏa đáng, còn tất bật lo liệu mọi việc trong tang lễ.

Nhìn bóng dáng mệt mỏi chạy đôn chạy đáo, trái tim bấp bênh của tôi bỗng trở nên yên ổn.

Mẹ tôi rưng rưng nước mắt dặn dò tôi:

“Không trải qua vài biến cố lớn, khó mà phẩm hạnh một con người.”

“Minh Tuấn là một chàng trai đáng tin cậy, có thể giao phó cả đời.

Mẹ chỉ dặn con vài câu: sau này kết hôn rồi, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh mà chuyện, đừng giận dỗi gì.”

“Mọi chuyện nhường một bước là yên ổn, sống chung với nhau mà, mở một mắt nhắm một mắt là qua thôi.”

Vương Minh Tuấn nghe đoạn trò chuyện ấy từ ngoài cửa, bước vào trong, mang theo cơn gió lạnh, nghiêm túc cam đoan với mẹ tôi:

“Dì cứ yên tâm, ở bên con, bất cứ lúc nào ấy cũng không cần phải nhường nhịn.

Con sẽ là người nhường.

Chỉ cần ấy kiên định bước về phía con là đủ rồi.”

Câu cuối cùng, giọng nghẹn lại như sắp khóc:

Nhất Phiến Băng Tâm

“Tâm Tình không còn bố để dựa vào như người khác, ấy chỉ còn có con thôi.”

Lúc đó, trong đôi mắt là cả một dải ngân hà rực rỡ, lấp lánh đến mức trái tim tôi cũng tan chảy.

“Anh sẽ mãi mãi nhường một bước, thì chuyện ly hôn này cũng sẽ nhường đúng không?”

Anh ngồi thẳng người, dựa lưng vào ghế, kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi, giọng trầm thấp, xa xăm:

“Nhưng mẹ em cũng từng , có những chuyện, nhắm một mắt, mở một mắt là sẽ qua thôi.”

“Anh sẽ không ly hôn. Anh sẽ sa thải Trần Manh.

Cô ta đã phiền đến cuộc sống của chúng ta, là lỗi của ta.”

09

Vương Minh Tuấn thể hiện sự ân cần chưa từng có.

Ngày đầu tiên, nấu canh xương mang đến:

“Ăn gì bổ nấy. Bệnh nhẹ thì dễ chữa, tổn thương gân cốt thì lâu khỏi.”

Ngày thứ hai, chuẩn bị một bữa ăn đủ chất với món mặn món chay phối hợp:

“Anh đã hỏi ý kiến người khác rồi. Cơm gạo lứt có chỉ số GI thấp, kết hợp với thịt bò và rau xanh sẽ đầy đủ dinh dưỡng mà không sợ tăng cân.”

[ – .]

Tôi liếc mắt , hỏi mỉa mai:

“Anh hỏi Trần Manh à?”

Anh cúi đầu, vẻ chán nản:

“Em có thể đừng nhắc đến ta nữa không?”

Chẳng bao lâu, nhân viên trong công ty đều biết tôi bị bệnh.

Từng lượt từng lượt người đến thăm.

Ai đến cũng thấy Vương Minh Tuấn ngồi lặng lẽ bên giường, cắt trái cây cho tôi, hoặc vắt khăn lau mặt cho tôi.

Ống truyền dịch nhỏ giọt quá chậm hay quá nhanh, đều tự mình gọi y tá đến kiểm tra.

Tôi không từ chối sự quan tâm của , dù sao bảo mẫu cũng khá tốn kém, không dùng thì phí.

Vì thế trong mắt người ngoài, có vẻ như chuyện cảm của chúng tôi rất tốt, khiến chị Lý không khỏi ghen tị, chị thở dài :

“Tổng Vương và A Tình cảm thật tốt! Quả nhiên người ta đúng, người thực sự quan tâm đến chỉ cần nghe ho một tiếng cũng tưởng ốm. Còn ông chồng nhà tôi, tôi mà có treo cổ ta cũng tưởng tôi đang đánh đu!”

Chị ấy trêu một cách duyên dáng, bầu không khí căng thẳng trong phòng bớt nặng nề phần nào. Trong lúc ấy, Vương Minh Tuấn xin phép ra ngoài lấy nước.

Tôi nhân cơ hội hỏi chị:

“Chị Lý, chị ở công ty chúng ta bao lâu rồi?”

Chị Lý suy nghĩ một lát, đáp:

“Ba năm rồi, chắc tôi là nhân viên lâu năm nhất ở đây.”

Tôi nhẹ nhàng thốt ra như về thời tiết:

“Vương Minh Tuấn ngoại rồi.”

Miệng chị Lý há hốc thành chữ O to đùng, đúng lúc Vương quay lại phòng, tôi ra hiệu cho chị đừng thêm gì nữa.

Chẳng bao lâu, tin đồn Vương Minh Tuấn ngoại lan truyền khắp nơi. Đến chiều ngày thứ ba, buộc phải thu xếp thời gian về nhà xử lý sóng gió dư luận và an ủi mọi người.

Tôi tự mình rút ống truyền dịch, thủ tục xuất viện.

10

Ra khỏi bệnh viện, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo, tôi hẹn gặp Tổng giám đốc Triệu.

Khoảng ba giờ chiều, dáng vẻ lười biếng của ta lướt vào, đeo cặp kính gọng vàng trông như một tên “trai hư học thức”.

Chưa kịp ngồi xuống, ta đã màu đẩy gọng kính ra vẻ bảnh bao:

“Chị Tình, tôi có đẹp trai không?”

Rồi ta liếc thấy bộ dạng của tôi – khuôn mặt nhợt nhạt không chút son phấn, tóc tai rối bù, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khoác trên người.

“Trời đất! Chị Tình bị chó rượt à?”

Tôi gật đầu:

“Không chỉ bị rượt, còn bị cắn một phát. Ghê tởm c.h.ế.t đi .”

Sau khi nghe tôi kể hết mọi chuyện, ta khó tin, giọng nghiêm túc hẳn:

“Trong số các cặp vợ chồng cùng quản lý công ty mà tôi từng gặp, hiếm ai ly hôn thật sự. Chị thực sự đã nghĩ kỹ chưa?”

Thực ra, trước khi Vương Minh Tuấn mở miệng giải thích, tôi đã tự tìm đủ lý do để thuyết phục bản thân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...