Yêu Đến Cuối Cùng, [...] – Chương 1

1

Cô lễ tân nhỏ ở công ty tôi vừa đăng một dòng trạng thái mới trên vòng bè.

Khoảng bảy giờ, trong một nhà hàng với món ăn gia đình tinh tế, ấy rạng rỡ trước ống kính, trước mặt là một chiếc bánh kem tám tấc, bên trên lớp kem đỏ có dòng chữ: “Chúc mừng kỷ niệm ba năm bên nhau”.

Chiếc áo khoác vắt trên ghế, chính là cái tôi đã đích thân chọn cho chồng mình – Vương Minh Tuấn – vào tuần trước.

Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp, thì người đàn ông đang giơ tay ký hiệu chữ V ở góc dưới bên trái tấm ảnh, với chiếc nhẫn cưới đặt riêng trên tay, tôi dù thế nào cũng không thể nhận nhầm.

Chúng tôi mới chỉ kết hôn năm năm, ta lại đang cùng một khác kỷ niệm ba năm nhau.

Rốt cuộc, trên đời này điều gì mới là thật?

01

Một cơn giông bất chợt ập đến, hệ thống điện của tòa nhà văn phòng gặp sự cố, cả thế giới chìm vào bóng tối.

Gió mạnh thổi rơi chiếc đèn chùm, đập trúng vai tôi, đau đến mức tôi phải hít sâu một hơi lạnh.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng, cầu xin một chút an ủi, ta lại từng ngón từng ngón gỡ tay tôi ra, lập tức chạy như bay xuống cầu thang, ôm chầm lấy lễ tân vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:

“Đừng sợ.”

Bộ phận quản lý sửa chữa khá nhanh, chưa đầy nửa tiếng đã khôi phục điện.

Các đồng nghiệp nhanh chóng lấy lại tinh thần từ cơn hỗn loạn, trở về với guồng quay công việc thường nhật.

Tôi ôm lấy bờ vai phải đang run rẩy vì đau đi xuống lầu, đúng lúc chạm mặt Vương Minh Tuấn.

Cô lễ tân Trần Manh ngấn lệ rút khỏi vòng tay ta, ta lập tức khôi phục lại vẻ nghiêm túc lạnh nhạt thường ngày, vẫn chưa yên tâm, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Trần Manh để trấn an.

Tôi không gì, len qua giữa hai người đang bám riết lấy nhau, khẽ :

“Xin nhường đường một chút.”

Vương Minh Tuấn thấy vẻ lạnh nhạt của tôi, ý thức hành vừa rồi – gỡ tay tôi ra – có phần quá đáng, lập tức vớt vát:

“Là người phụ trách công ty, phải lập tức kiểm tra xem có khách nào đang bị mắc kẹt dưới sảnh không. Em đừng bày cái mặt khó chịu như .”

Trần Manh bỗng kêu lên:

“Ơ! Chị Tình bị thương rồi, Tổng giám đốc Vương, mau đưa chị ấy đến bệnh viện đi.”

“Lỡ có khách đến công ty, em sẽ xử lý ổn thỏa, nếu có việc gấp em sẽ gọi điện cho .”

Lúc này Vương Minh Tuấn mới ý đến vết thương của tôi, vẻ mặt ta hơi dịu xuống:

“Em bị thương sao không gì? Anh đưa em đi bệnh viện.”

Nhất Phiến Băng Tâm

[ – .]

Đúng lúc đó tài xế gọi đến, tôi bước nhanh ra ngoài:

“Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi.”

“Thời gian của quý giá, còn có người quan trọng và việc quan trọng đang chờ . Vết thương nhỏ này của tôi không đáng để phải bận tâm, đúng không, Tổng giám đốc Vương?”

Sau khi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ kết luận xương vai không bị gãy, chỉ là nứt nhẹ.

Bác sĩ dặn không vận mạnh, kê ít thuốc rồi bảo tôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Trong lúc đó, tin nhắn của Vương Minh Tuấn liên tục đổ về, xem như là đang lành.

Anh ta hỏi kết quả kiểm tra thế nào, có cần đến đón tôi không.

Tim tôi vẫn như bị nhét đầy bông, nặng nề đến mức không thở nổi, sự quan tâm của ta ít nhiều cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tôi nghĩ, có lẽ là do mình quá nhạy cảm thật.

Điện thoại của Vương Minh Tuấn kiên trì gọi đến, đổ chuông rất nhiều lần, cuối cùng tôi cũng bắt máy, đơn giản kể cho ta kết quả kiểm tra.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe xong:

“Không sao là tốt rồi. Vợ à, em đừng đến công ty nữa, về nhà nghỉ ngơi đi.

“Tối nay đừng nấu cơm nữa, em muốn ăn gì? Anh mang về cho em.”

02

Tôi chợt nhớ ra còn một khoản sổ sách chưa xử lý xong, liền dặn tài xế quay đầu trở lại công ty.

Đến nơi thì thấy lễ tân đã thay bằng một khác, Trần Manh không thấy đâu nữa.

Tôi bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành, nín thở đi thẳng đến văn phòng.

Đẩy cửa bước vào, Vương Minh Tuấn đang ngồi trên ghế việc, nở nụ ung dung, như thể đã đoán trước tôi sẽ quay lại.

“Anh đã bảo em về nhà nghỉ ngơi rồi mà, sao lại quay lại công ty?”

Anh ta bước đến, theo thói quen đưa tay định nhận lấy túi xách của tôi.

Một làn hương hoa trà phả vào mặt khiến tôi theo phản xạ né sang một bên.

Sự thật gần như đã lộ rõ.

Gió đã ngừng, bên ngoài cửa sổ vẫn đầy bùn đất.

Cảm giác ẩm ướt, dính nhớp trong lòng tôi vẫn không sao xua đi .

Nhắm mắt lại, tôi dường như còn có thể cảm nhận hơi thở thô ráp của cơn bão vừa đi qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...