Yêu Bản Thân, Yêu [...] – Chương 7

Chương 7

Nói xong, tôi xoay người rời đi.  

Ngay khi sắp bước qua cửa, sau lưng chợt vang lên tiếng gào xé gan xé ruột của Mộ Sở Kiêu.  

“A Tuyết! Dù gì chúng ta cũng từng nhau nhiều năm như , em thực sự muốn tuyệt đến mức này sao?”  

Câu này…  

Kiếp trước, khi tôi bị Mộ Sở Kiêu bán cho bọn buôn người, khi tôi bị bọn chúng giày vò, bị nhục, bị mổ phanh lấy nội tạng, tôi cũng muốn hỏi ta một câu như thế.  

Tôi không quay đầu, sải bước rời khỏi bệnh viện.

15

Sau đó, tôi không gặp lại Mộ Sở Kiêu nữa.  

Nghe Mộ Thiệu Huân đã đích thân dạy dỗ ta một trận, cảnh cáo ta đừng bao giờ đến quấy rầy tôi nữa.  

Chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe ngầm ngày hôm đó thực sự quá nguy hiểm, Mộ Thiệu Huân lo rằng Mộ Sở Kiêu sẽ ra chuyện liều lĩnh, kéo tất cả mọi người cùng c.h.ế.t chung.  

Nhưng tôi biết, Mộ Sở Kiêu sẽ không , ta căn bản không có lá gan đó.  

Ngày tháng chầm chậm trôi qua, tôi vẫn vùi đầu vào công việc.  

Tập đoàn Giang thị thành công giành dự án xây dựng của chính phủ trị giá hàng trăm tỷ, từ đây tôi cũng lần lượt vào Hội nghị Hiệp thương chính trị và Hội đồng quản trị.  

Ba tôi ngày càng hài lòng về tôi.  

Ban đầu, ông vẫn thường nhắc đến chuyện xem mắt, dần dà cũng không nhắc đến nữa.  

Chớp mắt, bốn năm đã trôi qua.  

Bốn năm qua, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe vài tin tức lẻ tẻ về Mộ Sở Kiêu từ những người chung trong quá khứ.  

Ví dụ như, cuối cùng ta vẫn quay lại với Bạch Tiểu Ưu, bởi vì ta bị gã thương gia giàu có kia đá.  

Bạch Tiểu Ưu quay lại tìm Mộ Sở Kiêu, hai người trải qua một đêm xuân tiêu hồn, rồi ta lại mang thai.  

Ví dụ như, Mộ Sở Kiêu muốn hợp tác ăn với một số “huynh đệ chí cốt” trước đây, kết quả bị lừa chuốc hơn 20 chai whisky, suýt chút nữa mất mạng, đám công tử nhà giàu đó chẳng qua chỉ đang lấy ta ra trò .  

Mất đi sự bảo vệ của tôi và nhà họ Mộ, ngay cả mép quần bọn họ ta cũng không bám .  

Lại ví dụ như, Mộ Sở Kiêu liên tục nhảy việc mấy công ty, vì thích lên mặt chỉ trỏ dạy đời người khác, ra vẻ còn hơn cả ông chủ, cuối cùng bị công ty sa thải.  

……  

Dần dần, những người xung quanh thấy tôi thật sự không hề có chút hứng thú nào với Mộ Sở Kiêu nên cũng không ai nhắc đến ta trước mặt tôi nữa.  

Lần gặp lại Mộ Sở Kiêu sau ngần ấy năm là khi tôi tham gia vào một dự án cải tạo khu phố cũ.  

Lúc ấy, tôi cùng giám đốc dự án và một đoàn người đi qua con hẻm nhỏ tối tăm, ẩm thấp của khu phố cũ, từ xa đã thấy một cặp vợ chồng trọ đang cãi nhau.

Người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, chân mang đôi dép nhựa, râu ria xồm xoàm, bụng phệ tròn vo, trông chẳng khác gì một gã đàn ông trung niên bốn, năm mươi tuổi.  

Người phụ nữ bên cạnh thì thân hình phát tướng, khuôn mặt già nua, tóc thưa thớt và bóng dầu.  

Cô ta ôm trong lòng một đứa trẻ mới vài tháng tuổi, bụng cũng đã nhô cao.  

Vừa khóc, ta vừa dùng đế dép quất mạnh vào lưng người đàn ông.  

“Bạch Tiểu Ưu này dù gì cũng từng là hoa khôi của trường, năm đó bao nhiêu người đàn ông giàu có theo đuổi tôi, sao tôi lại có mắt mà như mù chọn trúng cái đồ vô dụng như chứ! Không kiếm ra tiền còn suốt ngày nhậu nhẹt cờ bạc! Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì mà phải chịu khổ thế này!”  

“Tất cả là tại ! Anh đã hủy hoại cả đời tôi!”  

“Đồ khốn nạn, hôm nay ngủ ngoài cửa cho tôi! Nhìn thấy là tôi đã thấy chán ghét! Mỗi tháng đưa bao nhiêu tiền cho tôi hả? Sao số tôi lại khổ như thế này chứ!”  

“…”  

Người đàn ông không đáp lời, chỉ khom lưng, hơi cúi người, theo bản năng đưa tay lên che chắn.  

Tôi hồi lâu, mãi đến khi bỗng giật mình nhận ra, hóa ra người đàn ông béo phì kia lại chính là chàng trai từng rực rỡ như ánh mặt trời và tràn đầy khí thế… Mộ Sở Kiêu.  

Dường như cảm nhận ánh mắt của tôi, Mộ Sở Kiêu bỗng ngẩng đầu lên.  

Khoảnh khắc thấy tôi, cả người ta như khựng lại, trong mắt hiện lên muôn vàn cảm phức tạp.  

Trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi đó, tôi không rõ ta đang nghĩ gì.  

Chỉ là, tôi cứ thế bước qua ta như thể người xa lạ.  

Đúng lúc này, Mộ Sở Kiêu bất ngờ nắm lấy tay Bạch Tiểu Ưu, vung tay giáng cho ta mấy cái tát như trời giáng, miệng lớn tiếng chửi bới.  

Anh ta những gì, tôi không còn nghe rõ.  

Chỉ nghe thấy âm thanh chửi mắng, xô xát giữa đàn ông và đàn bà hòa lẫn với tiếng khóc của đứa trẻ, ầm ĩ đến chói tai.  

Tôi nhíu mày, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.  

16  

Nửa năm sau, dự án cải tạo khu phố cũ hoàn tất.  

Lúc này, có một cơ hội tu nghiệp ở nước A, trùng hợp nhà họ Giang cũng muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài, điểm đến đầu tiên chính là đất nước này.  

Tôi dẫn theo một đoàn người, lên chuyến bay đến nước A.  

Ngồi vào chỗ, tôi vừa định đeo bịt mắt để ngủ một giấc thì một bóng dáng cao lớn đổ xuống, bên tai vang lên giọng quen thuộc.  

“Tôi ngồi chỗ này không?”  

Tôi ngẩng đầu, đón lấy ánh sáng mặt trời hắt vào từ cửa sổ, chạm phải nụ ấm áp của Mộ Thiệu Huân.  

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...