Yêu Bản Thân, Yêu [...] – Chương 6

Chương 6

Nhưng biệt thự chính của nhà họ Mộ ta không vào , mãi mới nghe hôm nay nhà họ Mộ tổ chức tiệc ở đây, lập tức muốn đến thử vận may.  

Chỉ là, Mộ Sở Kiêu không ngờ lại gặp tôi ở nơi này.  

Anh ta chiếc váy lộng lẫy màu đỏ sẫm tôi đang mặc, lại vương miện trên đầu tôi, rồi sang Mộ Thiệu Huân đang đứng cạnh, không biết nghĩ đến điều gì mà đôi mắt đỏ rực, gào lên giận dữ.  

“Giang Ánh Tuyết, có phải đã đính hôn với Mộ Thiệu Huân rồi không?”  

“Chúng ta mới chia tay hơn ba tháng, đã vội ở bên một gã đàn ông khác? Cô đúng là đồ đê tiện…”  

Mộ Thiệu Huân đứng bên cạnh siết chặt nắm .  

Nhưng tôi không cho ấy cơ hội ra tay, bước nhanh đến, tát mạnh cho Mộ Sở Kiêu hai bạt tai.  

“Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi? Tôi với còn liên quan gì nữa không?”  

“Nếu còn sủa bậy trước mặt tôi, tôi sẽ cho người đánh gãy chân !”  

Lực tát của tôi rất mạnh, lòng bàn tay đau rát, mặt Mộ Sở Kiêu cũng lập tức sưng vù, dấu tay hiện rõ mồn một.  

Bạt tai này, tôi đã muốn cho ta từ lâu rồi.  

Mộ Sở Kiêu còn muốn loạn đã bị Mộ Thiệu Huân ra lệnh cho người tống thẳng ra ngoài.  

“Cậu đã không còn là người nhà họ Mộ nữa.”  

“Mộ Sở Kiêu, có những chuyện một khi đã quyết định rồi thì không còn đường để hối hận nữa đâu.”

13

Tiệc tối kết thúc, Mộ Thiệu Huân đưa tôi về nhà.  

Trên đường đi ngang qua một con hẻm tối đen, xe bỗng dừng lại, đèn pha bật sáng.  

Chỉ thấy trong hẻm, Mộ Sở Kiêu bị hai vệ sĩ áp chế, trên mặt, trên người đều đầy thương tích; ta đang quỳ gối trước xe, dập đầu ba cái.  

Tôi quay sang Mộ Thiệu Huân :  

“Anh không cần , em đã tự dạy dỗ ta rồi.”  

Mộ Thiệu Huân lại lắc đầu.  

“Đó là phần của em, còn phần của vẫn chưa có.”  

“Trên đời này không ai phép em tổn thương, kể cả .”  

Người này đã muốn thì tôi cũng không kiểm soát , chỉ có thể bất lực thở dài.  

Khoảng thời gian sau đó, tôi vừa bận rộn theo học thạc sĩ quản trị kinh doanh, vừa tiếp tục học hỏi và xử lý các công việc trong công ty, cảm giác như mình trở thành một con quay quay vòng vòng.  

Mộ Thiệu Huân thường xuyên đến tìm tôi, lúc thì mời tôi ăn cơm, lúc lại mang đến mấy món quà nhỏ, dặn dò tôi ý nghỉ ngơi, đừng vì công việc mà hủy hoại sức khỏe.  

Từ sau khi trở thành em, cảm giữa tôi và ấy ngược lại còn tốt hơn trước rất nhiều.  

Phải thừa nhận rằng, ấy thực sự là một người trai rất tốt.  

Trong thời gian này, Mộ Sở Kiêu cũng đến tìm tôi mấy lần, đều bị bảo vệ chặn ngay trước cửa công ty.  

Có một lần, ta lao thẳng ra trước xe tôi, suýt chút nữa dọa tôi đạp mạnh chân ga tông c.h.ế.t ta.  

Rất tiếc, ta không chết.  

Mộ Sở Kiêu chỉ bị tôi đ.â.m gãy một chiếc xương sườn, ngã xuống đất lăn lộn kêu gào thảm thiết.  

Ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu, tôi không khỏi nghi ngờ: Có khi nào tên này đã cùng đường rồi nên chạy đến đây ăn vạ tôi không?  

Nhưng dù cân nhắc rất lâu, cuối cùng tôi vẫn lái xe đưa ta đến bệnh viện.  

Không phải vì tôi lương thiện.  

Cũng không phải vì nể mối quan hệ mấy năm qua giữa tôi và ta.  

Chỉ đơn giản là bởi, dạo gần đây công ty chúng tôi đang tham gia đấu thầu một dự án lớn của chính phủ, còn bản thân tôi cũng có ý định tiến vào Hội nghị Hiệp thương chính trị.  

Lúc này mà để lộ chuyện tai nạn rồi bỏ trốn thì cả kế hoạch nửa cuối năm của công ty lẫn cá nhân tôi đều sẽ bị cản trở mất.  

Đồng thời, việc tôi vào Hội đồng quản trị có lẽ cũng sẽ bị trì hoãn.  

Vì một kẻ như ta, thực sự không đáng.

Tôi không chỉ đưa Mộ Sở Kiêu đến bệnh viện mà còn bảo trợ lý đi lấy camera giám sát ở bãi đỗ xe ngầm để xác nhận rằng chính ta tự lao đến. Đồng thời, tôi cũng bảo ấy đến sở cảnh sát giao thông để lập hồ sơ vụ việc.  

Tôi thực sự không muốn dính dáng đến Mộ Sở Kiêu thêm một chút nào nữa.  

14  

Trong bệnh viện, Mộ Sở Kiêu nằm trên giường bệnh, siết c.h.ặ.t t.a.y tôi mà khóc nức nở.  

“A Tuyết, biết sai rồi, hối hận rồi! Anh không nên đối xử với em như ! Tất cả đều là do Bạch Tiểu Ưu, đều là con đàn bà đó! Cô ta là một kẻ lừa đảo!”  

Vừa nhắc đến Bạch Tiểu Ưu, Mộ Sở Kiêu liền nghiến răng nghiến lợi.  

“Đứa bé trong bụng ta căn bản không phải con của ! Người đàn bà đó chỉ nhắm vào tiền của , ta thành ra thế này rồi quay đầu bỏ theo một gã nhà giàu khác!”  

“Con đĩ đó! Tất cả đều do ta !”  

Tôi lạnh lùng ta khóc lóc thảm thương trước mặt mình, bộ dạng dữ tợn của ta thì trong lòng không có một chút thương , chỉ cảm thấy ghê tởm.  

Tôi không gì, cũng không vùng vẫy, có lẽ Mộ Sở Kiêu tưởng rằng tôi đang lòng trắc ẩn, bèn siết tay tôi chặt hơn, gần như cầu xin:  

“A Tuyết, em giúp xin ông nội một câu có không? Bây giờ thực sự rất khổ, muốn quay về nhà họ Mộ, muốn cưới em! Em yên tâm, từ nay về sau nhất định sẽ một lòng một dạ với em, tuyệt đối không hai lòng!”  

“Ông nội nghe lời em nhất mà, em giúp với ông một tiếng đi, không?”  

Đến nước này rồi mà ta vẫn có thể mơ mộng sao?  

Huống hồ, bây giờ người nắm quyền nhà họ Mộ là Mộ Thiệu Huân, ngay cả khi vẫn là ông Mộ thì ông ấy cũng tuyệt đối không bao giờ đồng ý.  

Còn muốn cưới tôi á? Tôi là loại người dễ dãi sao?  

Buồn thật.  

Tôi giật mạnh tay ra khỏi tay Mộ Sở Kiêu, lạnh lùng :  

“Chuyện này liên quan gì đến tôi? Chút nữa cảnh sát giao thông sẽ đến xử lý vụ việc, mọi vấn đề về bồi thường và chi phí, luật sư và trợ lý của tôi sẽ liên hệ với .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...