Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác chua xót, uất ức ba, hỏi: “Ba, có phải con đã không tốt khi phụ giúp Vu trong khoảng thời gian qua không? Tại sao ba thà giao gia nghiệp cho một chàng rể tương lai chưa rõ lai lịch, mà lại không chịu trao lại cho chính con của mình?”
“Chỉ vì con là con thôi sao?”
Ba nước mắt tôi rơi lã chã, nhất thời không biết phải gì.
Ông lấy khăn giấy, vừa vụng về lau nước mắt cho tôi, vừa luống cuống dỗ dành.
“Ba không có ý đó. Thời gian qua ba cũng rất bất ngờ trước tài năng và sự nỗ lực của con, thậm chí ba còn bàn bạc với Vu, tháng sau sẽ để con vào tổng bộ tập đoàn, trực tiếp phụ trách một mảng kinh doanh.”
Sau đó, ba lại nhắc đến chuyện con cái.
“Nhưng nếu con không kết hôn, không sinh con, sau này khi con già rồi thì phải sao?”
Tôi đáp rằng, dù sau này có gặp người mà bản thân muốn kết hôn hay không thì tôi cũng sẽ để lại một đứa con.
Một đứa trẻ chỉ thuộc về nhà họ Giang.
Cuối cùng ba cũng từ bỏ ý định ép tôi lấy chồng.
11
Bữa tiệc kết nghĩa giữa nhà họ Giang và nhà họ Mộ diễn ra vô cùng long trọng.
Những vị khách từng tham dự lễ đính hôn của tôi, ba tháng sau lại lần nữa góp mặt trong buổi lễ kết nghĩa này.
Những kẻ từng trông chờ nhà họ Giang và nhà họ Mộ trở mặt, muốn nhân cơ hội trục lợi, lúc này đều ngớ ra.
Bọn họ không ngờ rằng hai nhà lại còn có nước đi này.
Tại buổi lễ kết nghĩa, tôi khoác trên mình bộ lễ phục màu đỏ sẫm lộng lẫy, còn Mộ Thiệu Huân thì đứng bên cạnh dìu tôi.
Tôi không biết khoảng thời gian qua ấy đã trải qua những gì, khi gặp lại, ấy thật sự giống như một người tốt.
Vậy là đủ rồi.
Tôi bước đến trước mặt ông Mộ và bác Mộ đang ngồi ở vị trí cao nhất, lần lượt dâng trà cho họ.
Ông Mộ hiền hòa vô cùng, lấy ra một bao lì xì lớn đưa cho tôi, còn tặng thêm một miếng ngọc bội cực kỳ quý giá. Nghe đây là món đồ mà Mộ Thiệu Huân đã đặc biệt giành từ một buổi đấu giá trước đó, trị giá lên đến hàng chục triệu.
Tôi ngọt ngào, nhận hết.
“Cảm ơn ông nội.”
Chỉ là khi dâng trà cho bác Mộ, tuy bác ấy nhận lấy vẫn liếc sang Mộ Thiệu Huân, thở dài một tiếng, lẩm bẩm.
“Ta vẫn hy vọng con có thể con dâu của nhà họ Mộ hơn.”
Tôi giả vờ không hiểu bác ấy đang tiếc nuối điều gì, vui vẻ nhận lấy bao lì xì.
“Sau này chắc chắn ba nuôi cũng sẽ có con dâu thôi, đến lúc đó con và con dâu sẽ cùng nhau hiếu thảo với ba.”
Bác Mộ nghe cũng bật , dường như đã buông xuống chấp niệm.
Điều tôi không ngờ nhất chính là, Mộ Thiệu Huân cũng đã chuẩn bị sẵn một món quà cho tôi.
Đó là một chiếc vương miện, trên đó thánh giá và hoa bách hợp đan xen nhau, hơn 200 viên đá quý khảm lên, viên kim cương hồng Nam Mỹ 240 carat trên đỉnh chính là viên chủ chốt, tổng giá trị hơn bốn mươi triệu.
Mộ Thiệu Huân : “Chiếc vương miện này đã đặt từ lâu, viên kim cương hồng Nam Mỹ trên đó cũng là đích thân đến buổi đấu giá kim cương bên Nam Mỹ để giành lấy.”
Anh ấy khổ một tiếng.
“Lúc đó thực sự nghĩ rằng em sẽ gả cho , còn tưởng tượng đến cảnh em mặc váy cưới, đội vương miện này lên sẽ rực rỡ đến mức nào.”
“Bây giờ cứ coi như đây là lời xin lỗi của đi.”
Tôi nhận lấy.
Giống như tôi đã , tôi không ghét Mộ Thiệu Huân.
Dù ấy đã gì với tôi, chỉ cần xuất phát điểm là vì , tôi đều có thể tha thứ.
Anh ấy ôm chặt lấy tôi, khẽ thì thầm bên tai.
“A Tuyết, dù sau này em là vợ hay là em , cũng sẽ bảo vệ em cả đời.”
Lần đầu tiên tôi vòng tay ôm lại ấy, dịu dàng :
“Hy vọng sau này sẽ gặp một người phụ nữ mà thật lòng thương, và ấy cũng thật lòng.”
Mộ Thiệu Huân đẩy tôi ra, lắc đầu đầy tiếc nuối, giọng chắc nịch.
“Sẽ không bao giờ có ai khác nữa.”
12
Cắt ngang chúng tôi là tiếng cãi vã vọng đến từ bên ngoài sảnh tiệc.
Tôi và Mộ Thiệu Huân đi ra, liền trông thấy nhân viên đang ngăn cản Mộ Sở Kiêu không cho ta vào.
Mới chỉ hơn một tháng không gặp, Mộ Sở Kiêu đã tiều tụy, trông cực kỳ thảm .
Từ sau khi ta rời khỏi nhà họ Mộ, ông Mộ dứt khoát công bố ra bên ngoài rằng, sau khi kiểm tra DNA, Mộ Sở Kiêu căn bản không phải là huyết thống nhà họ Mộ. Từ nay trở đi, ta và nhà họ Mộ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Nước cờ này thực sự quá tàn nhẫn, trực tiếp cắt đứt mọi đường lui của Mộ Sở Kiêu.
Anh ta đã không còn là cháu trai nhà họ Mộ, thì những kẻ trước kia muốn dựa vào ta để trèo lên nhà họ Mộ tự nhiên cũng sẽ không giúp đỡ nữa. Đám bè rượu chè cũng nhanh chóng tản đi, để rồi khi ngoảnh đầu lại, Mộ Sở Kiêu phát hiện xung quanh mình chẳng còn ai.
Không một xu dính túi, ta và Bạch Tiểu Ưu đành phải tự mình chật vật kiếm sống qua ngày.
Vầng hào quang của một cậu ấm đã không còn, bây giờ ta cũng chỉ là một người bình thường tất tả mưu sinh.
Thậm chí còn chẳng bằng một người bình thường.
Một kẻ nếu chưa từng thấy sự xa hoa phù phiếm của giới thượng lưu, có lẽ sẽ không có quá nhiều mơ tưởng. Nhưng một khi đã ngã xuống từ trên đỉnh cao, khoảng cách giai cấp này chính là thứ mà một kẻ kiêu ngạo như Mộ Sở Kiêu không thể nào chịu đựng nổi.
Huống hồ, hiện tại Bạch Tiểu Ưu đã mang thai, không thể việc, đến tiền sinh con ta còn không có.
Mộ Sở Kiêu bắt đầu nảy sinh ý định quay về nhà họ Mộ, hy vọng ông Mộ sẽ mềm lòng.
Bạn thấy sao?