Yêu Bản Thân, Yêu [...] – Chương 4

Chương 4

Một cuộc hôn nhân béo bở như , thay vì để lọt vào tay kẻ khác, chi bằng giữ lại cho nhà họ Mộ.  

Tôi mỉm , lại từ chối.  

“Ông Mộ, cháu vừa mới trải qua chuyện như , bây giờ thực sự chưa muốn bàn đến chuyện kết hôn.”  

Nói xong, khóe mắt tôi theo bản năng liếc về phía Mộ Thiệu Huân đang đứng bên cạnh.  

Anh ấy vẫn giữ nguyên nụ ấy.

Dường như không hề tức giận trước lời từ chối lần nữa của tôi, trái lại, còn tôi đầy hứng thú.  

Ánh mắt đó giống như đang quan sát một con mồi dù có giãy giụa thế nào cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn quay về lồng giam.  

Quả nhiên, ông Mộ mỉm khuyên nhủ:  

“Ta không ép cháu phải kết hôn ngay, chỉ là cứ đính hôn trước đã. Cháu cứ từ từ quên tổn thương cảm, Thiệu Huân nguyện ý đợi cháu.”  

“Hơn nữa, cháu và Thiệu Huân cùng lớn lên từ nhỏ, như ông cũng không phải bừa bãi chỉ định hôn sự. Ít nhất hai đứa cũng có cảm nhiều năm, đúng không?”  

Ông Mộ bề ngoài dịu dàng, thực ra không phải người dễ chuyện.  

Trong cả nhà họ Mộ, thậm chí ông còn là người độc đoán nhất, không ai có thể trái ý ông.  

Nhìn thái độ hôm nay của ông Mộ, dường như quyết tâm phải đạt mục đích, tôi lựa chọn lùi một bước, đưa ra phương án mà bản thân đã suy tính từ lâu.  

“Ông Mộ, cháu nghĩ rằng sự liên kết giữa hai nhà không nhất thiết phải thông qua hôn nhân. Đôi khi, hôn nhân chưa chắc mang lại sự gắn kết, mà trái lại còn dễ nảy sinh mâu thuẫn và chia rẽ.”  

“Thực ra, ba cháu và ông cũng giống nhau, đều mong nhà họ Giang và nhà họ Mộ mãi mãi hòa hợp, tương trợ lẫn nhau.”  

“Vì , cháu muốn nhận bác Mộ ba nuôi và sẽ là cháu nuôi của ông. Ông có đồng ý nhận cháu cháu nuôi không? Cháu nhất định sẽ hiếu thuận với ông!”

Vừa dứt lời, nụ trên mặt Mộ Thiệu Huân chợt tắt hẳn.  

Chúng tôi đều hiểu rằng, đề nghị này nhất định sẽ ông Mộ chấp thuận.  

Quan hệ kết nghĩa cũng là một kiểu quan hệ huyết thống, mà đa phần, thân còn bền chặt hơn cả hôn nhân.  

Mọi chuyện cứ thế định đoạt.

Trên đường về, vẫn là Mộ Thiệu Huân đưa tôi về nhà.  

Chỉ là lần này, suốt dọc đường ấy đều giữ gương mặt trầm lặng, cả người chìm trong bóng tối sâu hun hút, tỏa ra một luồng khí lạnh u ám.  

Nhưng tôi đã không còn sợ ấy nữa.  

Lúc xuống xe, tôi còn mỉm quay đầu lại, vẫy tay với ấy.  

“Cảm ơn đã đưa em về, trai!”  

Có lẽ cách xưng hô này đã chọc giận Mộ Thiệu Huân, ấy bất ngờ siết chặt cổ tay tôi, đôi mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi từng chữ chất vấn tôi.  

“Giang Ánh Tuyết, em thực sự ghét tôi đến thế sao?”  

Đầu tôi lập tức lóe lên một suy nghĩ, người này sắp phát điên rồi! 

Tôi hít sâu một hơi, dứt khoát giật tay ra khỏi sự kiềm chế của ấy, bình tĩnh đối diện với ánh mắt ấy.  

“Mộ Thiệu Huân, em không ghét , chưa bao giờ ghét. Em vẫn luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà dành cho em.”  

Trong mắt ấy lóe lên một tia hy vọng.  

Tôi tiếp.  

“Nhưng em không thích cách đối xử với em. Em không phải đồ vật của , cũng không phải món đồ chơi của . Anh không có quyền kiểm soát em phải gì, kết với ai.”  

“Em sẽ không ở bên một người đàn ông không tôn trọng mình!”  

Lần đầu tiên Mộ Thiệu Huân lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, nóng lòng muốn giải thích.  

“Nhưng mà…”  

Tôi ngắt lời ấy.  

“Em biết những người khác tiếp cận em vì em là chủ nhà họ Giang. Nhưng cho dù họ có thể sẽ lừa gạt, sẽ tổn thương em, thì đó cũng là chuyện của em!”  

“Mộ Thiệu Huân, dám rằng chưa bao giờ có ác ý với em không?”  

Mộ Thiệu Huân gần như thề thốt.  

“Tôi không có! Tôi chưa từng muốn tổn thương em!”  

Tôi mỉa mai trong lòng, thẳng với ấy.  

“Không, Mộ Thiệu Huân, có!”  

“Anh cố gắng biến em thành một bông hoa trong lồng kính, không thể chịu nổi chút sóng gió, không thể trải qua bất kì vấp ngã nào. Như , em sẽ mãi mãi không thể rời khỏi sự bảo bọc của , và có thể nắm giữ em trong lòng bàn tay.”  

“Đó chính là ác ý lớn nhất của !”  

Mộ Thiệu Huân như thể bị đả kích nặng nề, sững sờ đứng đó.  

Tôi không thèm để ý đến ấy nữa, xoay người bước vào nhà.

10

Quả nhiên ba đang đợi tôi ở nhà.  

Vừa thấy tôi, ông liền sốt sắng hỏi chuyện hôm nay.  

Tôi không trả lời ông ngay mà rót một cốc nước, ừng ực uống cạn.  

Phải thừa nhận rằng, dù tôi đã có đủ dũng khí để đối đầu với Mộ Thiệu Huân, lần đầu tiên vẫn không tránh khỏi căng thẳng.  

Sau khi ổn định lại cảm , tôi trừng mắt liếc ba một cái, có hơi bực bội :  

“Ba, sao ba lại tự ý bàn bạc với ông Mộ về hôn sự của con và Mộ Thiệu Huân mà không hỏi ý con trước?”  

Thấy tôi nổi giận, ba lập tức dịu giọng.  

“Chẳng phải vẫn chưa quyết định sao?”  

Tôi “vâng” một tiếng, dứt khoát thẳng.  

“Con đã nhận ông Mộ ông nuôi, sau này bác Mộ cũng sẽ là ba nuôi của con. Con và Mộ Thiệu Huân từ giờ sẽ là em, không bao giờ có khả năng nữa.”  

Ba tôi kinh ngạc há hốc miệng.  

Nhưng ông không trách tôi tự ý quyết định, trái lại còn cảm thấy cách này càng giúp củng cố mối quan hệ giữa hai nhà.  

Chỉ là, về chuyện kết hôn thì ba tôi vẫn không thể bỏ qua.  

Ông nghiêm túc với tôi.  

“Ánh Tuyết, ba mẹ đều đã lớn tuổi, không thể ở bên con cả đời, cũng không thể mãi mãi ngồi ở vị trí này. Nếu con kết hôn thì sẽ có người chăm sóc con, cũng có người tiếp quản công ty, chẳng phải tốt hơn sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...