Ngay sau đó, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
“Cậu ba nhà họ Mộ như này là sao đây? Ngay cả nhân của mình cũng không quản , lại để người ta chạy đến đây loạn à?”
“Thật mất mặt, con riêng vẫn là con riêng, không có phép tắc gì cả!”
“Không hiểu chủ nhà họ Giang trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà lại trúng một tên vô dụng như nữa!”
“……”
Không chỉ ba mẹ tôi, ngay cả sắc mặt mấy vị trưởng bối nhà họ Mộ cũng trở nên vô cùng khó coi.
Tôi thầm mỉa mai trong lòng.
Phải rằng, Bạch Tiểu Ưu đúng là một kẻ ngu xuẩn không biết quan sát hình.
Cô ta có biết hậu quả của hành này là gì không?
Giọng không vui của ông cụ nhà họ Mộ vang lên.
“Sở Kiêu, người phụ nữ này là ai?”
Toàn bộ áp lực đều đổ dồn lên người Mộ Sở Kiêu.
Anh ta lập tức đẩy mạnh Bạch Tiểu Ưu đang ôm mình ra.
“Con không quen người này!”
Gần như cùng lúc đó, Bạch Tiểu Ưu lảo đảo lùi lại hai bước, đôi giày cao gót không vừa chân khiến ta trẹo một cái, ngã thẳng từ trên sân khấu xuống.
“Á!”
Bục sân khấu cao hơn một mét, vị trí ta ngã xuống lại rất xấu, thế là đầu bị đập xuống đất đến chảy máu.
Cô ta thảm nằm trên mặt đất, một tay ôm lấy bụng mình, đáng thương và bất lực vươn tay về phía Mộ Sở Kiêu trên sân khấu.
“Sở Kiêu, sao có thể không quen em? Bụng em đau quá… Con của em… con của chúng ta… Sở Kiêu…”
Mộ Sở Kiêu vốn đã cảm thấy áy náy vì vô đẩy ta ngã, lúc này nghe Bạch Tiểu Ưu mình đang mang thai con của ta thì càng thêm kích , vội nhảy xuống sân khấu, bế ta ôm vào lòng.
“Tiểu Ưu, đừng sợ, con của chúng ta nhất định sẽ không sao! Em tin đi, tuyệt đối sẽ không để điều đó xảy ra…”
Vậy là ta cứ thế vứt bỏ toàn bộ khách mời trong hội trường, lao đi mất dạng.
Và bữa tiệc đính hôn đã kết thúc trong một trò hề nực .
Thể diện của cả nhà họ Mộ lẫn nhà họ Giang đều mất sạch.
Đừng đến nhà họ Giang, ngay cả nhà họ Mộ cũng sẽ không dễ dàng tha cho Mộ Sở Kiêu.
Ba tôi kéo tôi lại, giận dữ ông cụ nhà họ Mộ, quát một câu:
“Lão gia, nếu không phải năm đó ba tôi và ông định sẵn hôn ước thì còn lâu nhà họ Giang chúng tôi mới chịu gả bảo bối nhà mình cho một đứa con riêng hèn mọn!”
“Nếu Mộ Sở Kiêu đã không biết điều như , thì hủy hôn đi!”
“Còn về phần thể diện mà nhà họ Giang chúng tôi mất hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại bằng mọi giá!”
Nói xong, ông phẫn nộ dẫn tôi và mẹ rời đi.
4
Về đến nhà, mẹ tôi ngồi trên sofa trong phòng khách khóc nức nở, còn ba tôi thì mặt mày âm trầm.
Tôi an ủi mẹ xong, rót cho ba một tách trà rồi ngồi xuống bên cạnh ông.
Ba nhận lấy tách trà, xót xa xoa đầu tôi.
“A Tuyết, con yên tâm, ba nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn Mộ Sở Kiêu! Sau này cũng có thể kế thừa công ty gia đình, để con cả đời vô ưu vô lo, như ba và mẹ con mới có thể an lòng.”
Tôi biết ba thực sự thương tôi, nếu không thì kiếp trước ông cũng sẽ không thà mất mạng chỉ để bảo vệ tôi.
Nhưng cũng giống như bao bậc cha cổ hủ khác, ông cho rằng một người phụ nữ chỉ có thể hạnh phúc khi lấy một người chồng tốt.
Nhưng ông đã sai rồi.
Một người muốn sống tốt hơn, trước hết phải dựa vào chính mình.
Bởi vì trên thế gian này, chỉ có bản thân mình mới không bao giờ phản bội mình.
Tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu mình của ba, thẳng vào mắt ông, nghiêm túc từng chữ một.
“Ba, con muốn vào công ty học việc. Tương lai, con muốn tự mình kế thừa công ty!”
Ba tôi sửng sốt, ông và mẹ liếc nhau, sau đó bắt đầu do dự.
“Nhưng… con là con mà!”
Tôi tiếp tục .
“Nhưng ba vất vả như , con thực sự không nỡ. Dù sao con cũng sắp tốt nghiệp rồi, chi bằng để con vào công ty giúp ba san sẻ công việc, có không ba?”
Tôi biết, có lẽ hiện tại ba vẫn chưa thể chấp nhận suy nghĩ của tôi.
Nhưng không sao, mọi chuyện cứ để từ từ thôi.
Tôi sẽ cho ba thấy giá trị của bản thân mình.
5
Ngày hôm sau, tôi chính thức vào phó tổng tại một công ty con trực thuộc Tập đoàn Giang thị.
Ba sắp xếp một người cấp dưới lâu năm mà ông tin tưởng là Vu, để dìu dắt tôi.
Chú Vu tận tâm chỉ bảo, còn tôi thì gần như dành toàn bộ thời gian cho công việc, chẳng còn tâm trí lo chuyện gì khác nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Mộ Sở Kiêu đã đến tìm tôi mấy lần, tôi không muốn gặp ta.
Tôi và ta đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Mãi cho đến hai tháng sau vở kịch hề hước trong lễ đính hôn ấy.
Hôm nay, tôi vừa dùng bữa xong với một khách hàng.
Uống hơi nhiều đầu óc tôi chếnh choáng, mơ màng tài xế dìu lên xe.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa xe sắp đóng lại, một bàn tay đã chặn lấy cửa.
Đó là một bàn tay to lớn, các đốt ngón tay rõ ràng, vừa đẹp vừa mạnh mẽ.
Tôi lười biếng tựa lưng vào ghế, ánh mắt mơ màng say khướt dõi theo bàn tay ấy, rồi thấy một người đàn ông ngoài dự đoán.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đặt may vừa vặn, bàn tay thon dài chống lên nóc xe. Dây kính mạ vàng tinh tế khi ta hơi nghiêng người về phía tôi, trên gương mặt là nụ nhã nhặn.
“A Tuyết, đã lâu không gặp.”
Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai khiến tôi rùng mình một cái.
Mộ Thiệu Huân – cậu cả nhà họ Mộ.
Đây là người đàn ông mà tôi đã sợ hãi suốt cả tuổi thơ.
Lúc nào ấy cũng nhã nhặn lịch sự, ánh mắt thì luôn sâu thẳm và tăm tối, tựa như một con sói đã trúng con mồi, chỉ chờ thời cơ để vồ lấy, vừa kiềm chế vừa tàn nhẫn.
Bạn thấy sao?