Yêu Bản Thân, Yêu [...] – Chương 1

Chương 1

Sống lại vào buổi lễ đính hôn, thanh mai trúc mã của vị hôn phu đến cướp hôn, tôi mỉm đẩy người đàn ông bên cạnh về phía ta.  

Kiếp trước, vì thể diện của hai nhà nên tôi đã ngăn cản Mộ Sở Kiêu, tối hôm đó thanh mai trúc mã của ta liền 44.  

Mộ Sở Kiêu hận tôi thấu xương.  

Ba năm sau khi kết hôn, ta thôn tính công ty của tôi, bán tôi cho bọn buôn người để moi t.i.m móc phổi.  

Sống lại một đời, tôi chỉ muốn tự mình nữ tổng tài bá đạo.  

Nhưng Mộ Sở Kiêu lại đỏ mắt quỳ bên chân tôi, chỉ cầu tôi quay đầu ta thêm một lần.  

1  

“Đùng!”  

Tiếng bật nắp rượu champagne vang lên trong hội trường, ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào tôi, bên tai là vô số tiếng vui vẻ.  

“Chúc mừng chủ nhà họ Giang và cậu ba nhà họ Mộ đính hôn!”  

“Hai người đúng là trai tài sắc, trời sinh một cặp!”  

Cơn đau khi bị mổ sống lấy nội tạng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.  

Tôi đứng đó một cách thẫn thờ, ký ức vẫn dừng lại ở khoảnh khắc trước khi chec của kiếp trước.  

Tôi là Giang Ánh Tuyết, chủ độc nhất của hào môn nhà họ Giang tại Kinh thành, cũng là nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.  

Ở kiếp trước, vào đúng ngày này, thanh mai trúc mã của Mộ Sở Kiêu đến cướp hôn.  

Vì thể diện của hai nhà, tôi đã kéo ta lại.  

Kết quả, tối hôm đó, tiểu thanh mai 44.  

Mộ Sở Kiêu hận tôi thấu xương.  

Ba năm sau khi kết hôn, ta thôn tính công ty của tôi, bán tôi cho bọn buôn người.  

Tôi chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng bị người ta mổ sống lấy nội tạng đến chec.  

Sau khi tôi chec, đoạn video livestream đầy nhục nhã đó còn bị lan truyền trên chợ đen, bán với giá cao ngất ngưởng, trở thành vết nhơ không thể xóa nhòa trong tôi.  

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có cơ hội sống lại một lần nữa.  

Trong lúc tôi còn đang thất thần, Mộ Sở Kiêu mỉm , nhẹ nhàng đeo nhẫn đính hôn cho tôi.  

“Hôn đi! Hôn đi!”  

Tiếng reo hò cổ vũ vang lên không ngớt dưới sân khấu.  

Tôi quay đầu vào ánh mắt thâm của Mộ Sở Kiêu, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.  

Nhìn sang ba mẹ đang tươi mãn nguyện không xa, tôi cố gắng kiềm chế cơn kích muốn giáng cho ta một bạt tai.  

Hôm nay, những người có mặt ở đây đều là tầng lớp thượng lưu của Kinh thành, trong số đó không ít người có quan hệ mật thiết với nhà họ Giang. Nếu tôi loạn ở đây, mất mặt chỉ có thể là nhà họ Giang mà thôi.  

Những vị khách không biết rõ ngọn nguồn sự việc chắc chắn sẽ đứng về phía Mộ Sở Kiêu, ngược lại còn giúp ta chiếm trọn lợi thế.  

Dù sao Mộ Sở Kiêu cũng là một kẻ giỏi thời thế cơ mà.  

Còn tôi thì đang chờ thời cơ để lật bộ mặt giả tạo của ta ra.  

Rất nhanh, trong tiếng hô “Hôn đi” vang dội như sóng trào, một trẻ mặc váy trắng với mái tóc dài đến eo, dung nhan thanh tú lòng người, vừa khóc vừa chen qua đám đông.  

“Mộ Sở Kiêu!”  

Giọng ta vang vọng xuyên qua tiếng ồn ào trong hội trường, đ.â.m thẳng vào tai tôi và Mộ Sở Kiêu.  

Anh ta lập tức thấy Bạch Tiểu Ưu, người con đứng giữa đám đông với đôi mắt đẫm lệ ngấn nước.  

Cả người ta khựng lại, nụ trên môi cũng cứng đờ.

2  

Kiếp trước, tôi đã ngăn cản Mộ Sở Kiêu, không để ta rời đi.  

“Sở Kiêu, trưởng bối hai nhà đều đang có mặt, vì tương lai của , không thể để ông cụ thất vọng .”  

Sau đó, tôi lặng lẽ sai người đưa Bạch Tiểu Ưu đi, không để ta hỏng cuộc hôn nhân thương mại này.  

Nhưng ở kiếp này, tôi chỉ ung dung cầm ly champagne, mỉm nhàn nhạt, vững vàng bất .  

Quả nhiên, không có tôi ngăn cản, Bạch Tiểu Ưu nước mắt lưng tròng, từng bước một tiến về phía Mộ Sở Kiêu.  

Anh ta nhíu mày, theo bản năng sang tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ.  

Dường như ta đang mong chờ tôi sẽ gì đó, khi phát hiện tôi chẳng hề có ý định ra tay, sắc mặt lập tức lộ vẻ sốt ruột.  

“A Tuyết, em không giận sao?”  

Thì ra, Mộ Sở Kiêu sớm đã biết rõ Bạch Tiểu Ưu sẽ ảnh hưởng đến ta.  

Vậy nên ta vẫn luôn lạnh lùng chờ tôi đứng ra tấm chắn, sau đó lại giả vờ lên tiếng trách móc, vừa không ảnh hưởng đến mối quan hệ với bạch nguyệt quang, vừa tiện thể thao túng tâm lý tôi thêm một lần.  

Nhưng bây giờ tôi không chơi trò đó nữa, ta có thể gì đây?  

Tôi dịu dàng mỉm , ngược lại còn kỳ lạ hỏi Mộ Sở Kiêu:  

“Không phải đã với em là và Bạch Tiểu Ưu chỉ là thôi sao? Vậy thì tại sao em phải tức giận?”  

Tôi thẳng vào mắt ta, một lần nữa xác nhận:  

“Hay là… ngay từ đầu, vẫn luôn lừa dối em?”  

Bị tôi hỏi như , Mộ Sở Kiêu thoáng chốc hoảng loạn.  

Tôi là chủ nhà họ Giang, còn ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng. Giờ phút này, ta vẫn còn trông chờ vào sự trợ giúp của gia đình tôi mà.  

Anh ta nào dám đắc tội tôi?  

“Anh và Bạch Tiểu Ưu chỉ là bè đơn thuần mà thôi, em đừng hiểu lầm, người nhất là…”  

“Sở Kiêu!”  

Lời Mộ Sở Kiêu còn chưa kịp hết, dáng người gầy gò mỏng manh của Bạch Tiểu Ưu đã nhào thẳng vào lòng ta.  

“Anh thực sự muốn bỏ rơi em sao? Tại sao lại giấu em, lén đính hôn với người con khác?”  

Nói đến đây, Bạch Tiểu Ưu quay đầu, cảnh giác và căm hận trừng mắt tôi.  

“Chắc chắn là ấy ép , phải không?”

3  

Bạch Tiểu Ưu dán quá sát vào Mộ Sở Kiêu, giọng của ta vang lên rõ ràng qua micro cài trên người ta, truyền khắp bốn phía hội trường.  

Bầu không khí lập tức đông cứng lại, tất cả khách mời trên sân khấu đều kinh ngạc và hóng hớt về phía này. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...