Cuối cùng, họ cũng rời đi.
Trước khi đi, họ đủ loại lời xin lỗi, thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
Tôi lười phân biệt thật giả.
Đêm khuya, tôi vẫn không ngủ .
Tôi ôm gối, co người ngồi trên sofa, mở lại những đoạn video bằng chứng ngoại .
Trên màn hình…
Không chỉ có Chu Thừa Diệp và Giang Kiều.
Không chỉ có các khác nhau.
Mà còn có…
Tiếng khóc nghẹn ngào của chính tôi.
Tôi không dám tưởng tượng…
Hồi đó, tôi đã thế nào để ép mình xem hết toàn bộ quá trình trai thân mật với người khác.
Đối với tôi mà …
Đó là một sự tra tấn tàn nhẫn.
“Miểu Miểu, đừng xem nữa!”
Hạ Nhiễm không chịu nổi, tắt thẳng máy chiếu.
“Hai tên cặn bã đó, thêm một giây nữa tớ sợ mắt mọc lẹo mất!”
Ban Ban cũng không ngủ, nằm rúc vào chân tôi, dụi đầu vào lòng tôi liên tục.
Tôi nhẹ, tỏ ý mình không sao.
Nhưng trong lòng…
Đã tràn đầy nỗi uất ức.
Tại sao?
Tại sao trong cả hai cuộc thất bại, người chịu tổn thương nặng nề nhất luôn là tôi – người không gì sai?
Tại sao tôi lại chịu đựng đau khổ chồng chất, còn kẻ ra mọi chuyện, cái giá phải trả chỉ là mất đi ?
Tôi vuốt ve đầu Ban Ban, tựa vào vai Hạ Nhiễm, lặng lẽ ngồi đến nửa đêm.
Trong đầu…
Dần dần hình thành một ý nghĩ rõ ràng.
“Nhiễm Nhiễm, giúp tớ thêm một chuyện nữa đi.”
“Làm sao cũng phải khiến bọn họ…
Cũng phải đổ máu, cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn này một lần.”
Giữa đêm khuya, tôi xe cứu thương đưa đi.
Trùng hợp sao, tin tức này lại bị Hạ Nhiễm vô tiết lộ ra ngoài.
Chu Thừa Diệp và Giang Kiều lao đến bệnh viện nhanh hơn tôi tưởng.
Đây là một bệnh viện tư, có hợp tác với viện nghiên cứu của tôi.
Tôi đặc biệt dặn dò nhân viên y tế:
“Nếu có đàn ông đến hỏi về bệnh của tôi, đừng tiết lộ gì cả.”
“Chỉ cần lắc đầu thở dài là .”
Chủ yếu là để tạo hiệu ứng ‘không gì lại rất nhiều’.
Hạ Nhiễm chặn cả hai tên đó ngoài cửa.
“Dựa vào hai người, mà cũng đòi vào thăm Miểu Miểu?”
“Miểu Miểu bị bệnh cũng là do hai người chọc tức mà ra!”
“Nếu hai người còn chút lương tâm thì cút đi thật xa! Đừng xuất hiện trước mặt ấy mà ấy khó chịu nữa!”
Càng , ấy càng , nước mắt rơi như mưa.
Sau đó, ấy bước vào phòng bệnh, khóa cửa lại, hoàn toàn chặn hết tiếng van xin của hai kẻ ngoài kia.
Vừa cắn khoai tây chiên giòn rụm, tôi vừa vỗ tay khen ngợi.
“Diễn xuất của chị đây đúng là đáng tiếc nếu không debut.”
Hạ Nhiễm đắc ý , tôi lại nghiêng đầu, nhíu mày.
“Nhưng mà Nhiễm Nhiễm này, hình như cậu diễn hơi quá tay rồi.”
“Khóc như , bọn họ chắc tám chín phần là nghĩ tớ bị mắc bệnh nan y mất.”
Hạ Nhiễm bực mình, gọt một quả táo, nhét vào miệng tôi.
“Phi phi phi! Nếu có ai bị bệnh, thì cũng là hai tên đó! Còn chúng ta phải sống lâu trăm tuổi!”
Tôi kiên quyết không chịu gặp mặt.
Chu Thừa Diệp và Giang Kiều không dám lên lầu, cũng không dám rời đi.
Chỉ chầu chực trước cửa bệnh viện suốt ba ngày liền.
Theo lời Hạ Nhiễm kể, cả hai đều râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng, tiều tụy trông thấy.
Tôi nghĩ ngợi, nhạt.
“Thật sao?”
Nhưng như thế…
Vẫn chưa đủ.
Tôi lấy từ trong túi ra hai chiếc hộp nhỏ.
“Đây là quà và thư tôi gửi cho bọn họ.”
“Nhiễm Nhiễm, hãy với họ…”
“Tôi không còn oán trách họ nữa, cũng không cần bất kỳ lời xin lỗi hay sự bù đắp nào.”
“Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không ai nợ ai.”
Hạ Nhiễm hỏi mãi không thôi về thứ mà tôi đã bỏ vào túi quà.
“Miểu Miểu, cậu không thấy đâu, cảnh tượng lúc đó phải là đặc sắc vô cùng!”
“Chu Thừa Diệp, cái gã thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo ấy, lại ngồi bệt xuống vỉa hè, ôm bức thư mà gào khóc, ai khuyên cũng không .”
“Còn Giang Kiều? Quá đáng hơn nữa! Nhìn chẳng khác nào một phi tần bị phế truất trong lãnh cung, cuối cùng còn bị người ta khiêng đi luôn.”
Tôi bật trước cách miêu tả của ấy.
“So sánh gì mà kỳ quặc trời…”
Món quà tôi tặng cho Chu Thừa Diệp, là một chiếc váy cưới.
Chiếc váy ấy đã cất giữ nhiều năm, thoáng có chút cũ kỹ.
Trong thư, tôi viết rằng…
“Đây là chiếc váy cưới tôi từng chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta.”
“Tôi từng tràn đầy hạnh phúc, mong mặc nó bước vào lễ đường cùng .”
“Nhưng không ngờ, cuối cùng chỉ trở thành một nỗi tiếc nuối mãi mãi.”
Một năm trước khi chia tay, tôi vừa nhận vào viện nghiên cứu.
Muốn có một chỗ đứng vững chắc, tôi phải việc cật lực, bận tới mức không có lấy một ngày nghỉ.
Chu Thừa Diệp từng không ít lần phàn nàn.
“Anh đâu có nuôi không nổi em, sao phải liều mạng như thế?”
“Hay là… em vốn không coi trọng tương lai với , chưa từng có ý định đi cùng đến cuối cùng?”
Năm năm sau, tôi trả lời hắn…
Tôi đã luôn nghiêm túc.
Tôi đã dành hết nhiệt huyết và chân thành.
Còn hắn thì sao?
Chỉ coi tất cả như một trò chơi.
Món quà dành cho Giang Kiều…
Là một que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, và một tờ giấy chứng nhận thai.
Ngày trên giấy ghi rõ…
Chính là hai tuần sau khi chúng tôi chia tay.
Trong thư, tôi không hề trách móc ta.
Chỉ bày tỏ niềm tiếc nuối đối với đứa trẻ ấy.
“Con của chúng ta, đáng lẽ sẽ có một gia đình hạnh phúc.”
“Đáng lẽ sẽ có một người cha, một người mẹ hết mực thương.”
“Nhưng tất cả đều đã bị hủy hoại.”
“Đứa bé ấy… sẽ không bao giờ có cơ hội đến với thế giới này nữa.”
Tôi biết, từ nhỏ Giang Kiều đã thiếu vắng thương.
Cha mẹ ly hôn, mỗi người lại tái hôn và có gia đình riêng.
Anh ta lớn lên trong sự đơn, chỉ có ông bà nội nuôi dưỡng.
Cả đời ta chưa từng có một mái nhà đúng nghĩa.
Tôi hiểu, tận sâu trong lòng, ta luôn khao khát xây dựng một gia đình trọn vẹn.
Muốn bù đắp sự thiếu thốn của chính mình cho con cái tương lai.
Nhưng chính ta…
Đã tự tay hủy tất cả.
Hạ Nhiễm tròn mắt kinh ngạc, vội đưa tay sờ bụng tôi.
“Miểu Miểu! Cậu từng thai thật sao?”
“Chuyện lớn thế này sao không với tớ?!”
Tôi bình thản nhún vai.
“Đương nhiên là giả rồi.”
“Là chị dâu tớ, mang thai đứa thứ ba không muốn giữ lại.”
“Thế còn chiếc váy cưới?”
“Cũng là giả nốt.”
“Đó là váy cưới của chị tớ vài năm trước.”
Hạ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ha hả, giơ ngón cái khen ngợi.
“Giỏi lắm! Để cho bọn họ hối hận đến chết đi!”
Buổi tối, thành phố lên đèn, phố xá nhộn nhịp.
Tôi tựa người vào cửa kính ô tô, ngắm ánh đèn và dòng người tấp nập, khẽ cong môi .
Từ nay về sau…
Tôi sẽ không còn trông mong ai đến cứu rỗi mình nữa.
Người duy nhất có thể cứu tôi…
Chỉ có chính tôi mà thôi.
Người ta trường thất ý, sự nghiệp đắc ý.
Dự án nghiên cứu của chúng tôi tiến triển thần tốc, vượt xa mong đợi.
Một ngày nọ, viện trưởng gọi điện đến, giọng cảm thán không thôi.
“Tiểu Lê à, trước đây kinh phí mãi không duyệt, mấy dự án này suýt chút nữa phải đình trệ rồi.”
“Kết quả không biết từ đâu, khoản đầu tư bỗng nhiên tăng lên gấp nhiều lần.”
“Giống như triều đình phát lương cứu đói !”
“Tôi mà, ngôi chùa lần trước tôi đến cực kỳ linh nghiệm, lần sau cũng đi cầu nguyện một chút đi!”
Tôi nhạt, không gì.
Mấy dự án này nếu thành công, trong tương lai có thể cứu sống vô số bệnh nhân mắc bệnh nan y.
Xem như…
Chu Thừa Diệp vô một chuyện tốt.
Sau đó, cứ đến lễ Tết, tôi lại nhận một khoản tiền chuyển khoản khổng lồ.
Người gửi ẩn danh, chỉ để lại một dòng ghi đơn giản:
“Tiền bồi thường cho em và con.”
Chu Thừa Diệp và Giang Kiều, đúng là một dạng sinh vật kỳ lạ.
Lúc điên cuồng níu kéo, họ chỉ thấy phiền phức, chán ghét.
Nhưng đến khi quyết định dứt khoát, tuyên bố hai bên không còn nợ nần nhau, họ lại hối hận không kịp.
Càng tỏ ra bao dung, họ càng thấy bản thân có lỗi.
Càng không cần gì, họ càng muốn cho.
Vậy thì…
Tại sao tôi lại không nhận?
Không chỉ nhận.
Mà còn phải nhận nhiều hơn nữa.
Tôi dãy số dài ngoằng trong tài khoản ngân hàng, nở một nụ mãn nguyện.
Dùng sự áy náy của tra nam để đổi lấy lợi ích xứng đáng cho mình.
Tại sao không chứ?
Vài năm sau, dự án ở Đức hoàn thành viên mãn, tôi trở về nước.
Hạ Nhiễm đến sân bay đón tôi, rằng muốn mở tiệc tẩy trần cho tôi.
Đi cùng tôi về nước…
Còn có trai mới của tôi.
22 tuổi, cao 1m88, bụng 8 múi, eo thon, vai rộng, chân dài.
Gương mặt đẹp như mô hình thiết kế.
Quan trọng nhất là…
Anh ấy dịu dàng, tinh tế, hiểu lòng người, giá trị cảm đỉnh cao.
Nhân lúc trai tôi vào nhà vệ sinh, Hạ Nhiễm ghé sát lại, đầy ẩn ý.
“Ghê nhỉ Miểu Miểu, giấu tụi này kỹ quá, ăn ngon thế này mà không chia sẻ!”
Tôi nhướng mày, nhạt.
“Dĩ nhiên rồi.”
Hạ Nhiễm đắn đo một lúc, sau đó hắng giọng, nghiêm túc .
“Miểu Miểu, tớ tất nhiên hy vọng cậu luôn hạnh phúc.”
“Nhưng… cậu không sợ à?”
“Nhỡ đâu… lại gặp phải một kẻ như hai tên trước?”
Tôi biết ấy muốn gì.
Tôi nhẹ, giọng điệu lười biếng dứt khoát.
“Đừng lo.”
“Trên đời này đàn ông có hàng ngàn hàng vạn, nếu không thì ta đổi.”
Tình là một thứ thật đẹp đẽ!
Tại sao chỉ vì từng gặp phải hai kẻ tồi tệ, tôi lại phải ép mình đóng chặt trái tim cả đời?
Với tôi, chỉ là gia vị của cuộc sống.
Tôi sẽ nghiêm túc với mỗi đoạn cảm.
Nhưng tôi cũng sẽ luôn giữ cho mình đủ dũng khí và điều kiện để rời đi bất cứ lúc nào.
Người tôi nhất.
Mãi mãi…
Là chính tôi.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?