Trên xe hắn chỉ có một cây dù.
Hắn ta che trên đầu tôi, còn bản thân bị ướt hết một nửa.
Tôi không ngờ…
Trong thời tiết xấu thế này, lại có thể đụng mặt một người không mời mà đến.
Tôi đã nghĩ rằng Giang Kiều chắc chắn sẽ tìm tôi.
Nhưng không ngờ, ta đến nhanh như .
“Miểu Miểu, đến đón em về nhà.”
Giang Kiều đứng ở phía đối diện, cả người ướt sũng.
Ánh mắt tôi chằm chằm, vẻ mặt đầy cầu xin.
Tôi đã tưởng rằng…
Cuộc gặp lại này sẽ là một trận phong ba bão tố.
Nhưng đến khi thật sự đối mặt…
Trong lòng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Thậm chí, ngay cả mong muốn cãi vã để trút giận, tôi cũng không có.
“Giang Kiều, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Cả đời này, tôi không muốn thấy nữa.”
Mắt Giang Kiều lập tức đỏ hoe.
Anh ta tiến lên vài bước, khổ sở.
“Miểu Miểu, đừng giận mà, xin lỗi.”
“Đều là lỗi của , sau này tuyệt đối không thế nữa!”
“Nếu còn tái phạm, sẽ bị trời đánh sét đánh, phải chịu báo ứng!”
Chu Thừa Diệp khẽ ho một tiếng, cúi đầu hỏi tôi:
“Hắn gì sai?”
“Ngoại .”
Hắn ta hít một hơi, lắc đầu thở dài.
“Đúng là cầm thú.”
Tôi không nhịn mà đảo mắt trắng trợn.
“Thế tưởng là loại tốt đẹp gì chắc?”
“Hai người các , một là đại cầm thú, một là tiểu cầm thú, đúng là chí hướng tương đồng!”
“Nhân dịp này có muốn kết nghĩa huynh đệ luôn không?”
Chu Thừa Diệp: “…”
Năm năm trước, vì không cam tâm, tôi đã đội mưa chạy đến nhà cũ của Chu Thừa Diệp, chất vấn hắn:
“Tại sao lại đối xử với tôi như ?”
Đêm hôm đó, Giang Kiều đã ở bên tôi, cùng tôi đứng dưới mưa suốt nửa ngày trời.
Bây giờ, Giang Kiều lại đứng dưới mưa, vừa khóc vừa cầu xin tôi quay lại.
Còn Chu Thừa Diệp, đứng bên cạnh, cùng tôi lặng lẽ xem màn diễn sâu cảm của ta.
Vòng vòng một hồi, vẫn chỉ có ba người chúng tôi.
Cảm giác này…
Cứ như một trò hề kéo dài vô tận.
Tôi đã lãng phí 11 năm tươi đẹp nhất của mình…
Chỉ để dính dáng đến hai kẻ đàn ông này.
Thật sự, hối không để đâu cho hết.
“Miểu Miểu, bộ dạng hắn kìa, để giúp em tống cổ hắn đi nhé?”
“Làm phiền rồi.”
Chu Thừa Diệp có nhiều người, vài tên vệ sĩ xông lên, vừa kéo vừa lôi, Giang Kiều không thể chống cự.
Còn cách nhà hai khu phố, tôi quay sang bảo Chu Thừa Diệp đừng đi theo nữa.
Không muốn để hắn biết địa chỉ cụ thể của tôi.
Hắn nhét cây dù vào tay tôi, chần chừ một lúc lâu, rồi :
“Miểu Miểu, nợ em một lời xin lỗi chính thức.”
“Mãi đến khi em rời đi, mới nhận ra nửa đời trước của mình đã hoang đường đến mức nào.”
“Từ sau khi chia tay, không còn quen ai nữa.”
“Ngoài em ra, nghĩ cả đời này mình sẽ không thêm bất cứ ai.”
“Xin em, cho một cơ hội nữa không?”
“Tất cả những thói hư tật xấu, đã sửa rồi.”
“Sau này, hãy để bù đắp cho em… hãy để em thật lòng.”
Tôi và Chu Thừa Diệp đã quen biết nhiều năm.
Tôi chưa từng thấy hắn nhún nhường trước ai, cũng chưa từng thấy hắn chủ xin lỗi ai bao giờ.
Đây là lần đầu tiên.
Ánh mắt hắn ta trần trụi như …
Như thể…
Hắn thực sự rất rất tôi.
“Chu Thừa Diệp.”
Nghe tôi gọi, hắn ta bỗng chốc ngẩng đầu, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Miểu Miểu, em đi! Anh đang nghe đây!”
Tôi nhẹ nhàng mỉm .
“Anh tìm nhầm người rồi.”
“Tôi nghiên cứu khoa học.”
“Không thu gom rác thải.”
Chương 12
Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến, mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như .
Với khả năng của Chu Thừa Diệp và Giang Kiều, chỉ cần họ muốn, địa chỉ của tôi sớm muộn gì cũng bị họ tìm ra.
Sáng sớm, tôi dắt Ban Ban đi dạo, gặp Chu Thừa Diệp.
Hắn ta chuyển đến tầng trên nhà tôi.
Buổi tối, tôi dắt Ban Ban đi dạo, gặp Giang Kiều.
Anh ta chuyển đến tầng dưới nhà tôi.
…
Thế nào gọi là “âm hồn bất tán”?
Chính là như thế này đây!
Nghe tin tôi bị hai tên người cũ bao vây, hội chị em thân thiết lập tức bay qua Đức.
Vừa thấy tôi, Hạ Nhiễm đã than trời.
“Hạ Nhiễm đồng chí, cậu đúng là đỉnh thật đấy.”
“Cậu không sợ bị ba mẹ bắt về sao?”
Hạ Nhiễm mếu máo như sắp khóc.
“Tớ muốn sang từ lâu rồi! Nhưng ba tớ cứ bắt tớ việc ở công ty con để rèn luyện, biến tớ thành lao khổ sai suốt nửa năm trời!”
“Lần này dù họ có đích thân qua bắt tớ về, tớ cũng không về!”
“Tớ phải ở lại giúp cậu chiến đấu với hai tên tiền nhiệm!”
Mỗi ngày ngẩng đầu gặp Chu Thừa Diệp, cúi đầu gặp Giang Kiều, tôi thật sự chịu đủ rồi.
Tôi muốn thả Ban Ban ra cắn bọn họ…
Nhưng lại sợ bẩn miệng con tôi.
Tôi và Hạ Nhiễm bày đủ loại chiến lược.
Báo cảnh sát?
Nhưng hai tên kia chỉ đơn thuần quấy rầy, không hề phạm pháp.
Chuyển nhà?
Tôi đi trước một bước, bọn họ sẽ lập tức theo sau, chẳng khác gì tự khổ mình.
Rời khỏi Đức?
Càng không thể! Không thể vì chạy trốn tiền nhiệm mà bỏ cả sự nghiệp !
Sắp đến sinh nhật tôi.
Nhân dịp này, tôi quyết định mời cả Chu Thừa Diệp và Giang Kiều đến nhà, cùng nhau ăn sinh nhật.
Hạ Nhiễm há hốc mồm kinh ngạc.
“Chị của tôi ơi, cậu định tái hiện lại phim Burning Days à?”
Tôi giận đến mức vớ lấy gối ném vào mặt ấy.
“Cậu nghĩ tớ đói khát đến mức nào hả? Cái gì cũng nuốt trôi chắc?”
“Cậu chỉ cần lo đi hẹn người, còn lại cứ giao cho tớ.”
Sáng sớm hôm sinh nhật, tôi còn chưa kịp thức dậy, Chu Thừa Diệp và Giang Kiều đã đứng chặn ngoài cửa.
Vừa mở cửa ra, tôi đối diện với hai người đàn ông ăn mặc từ đầu đến chân chỉn chu bóng bẩy, tỉ mỉ đến từng sợi tóc.
Ai biết họ đến để chúc mừng sinh nhật người cũ…
Ai không biết lại tưởng họ đi dự Liên hoan phim Cannes.
Tôi nhướng mày.
“Hai người định debut đấy à?”
Chu Thừa Diệp híp mắt , vẻ mặt vô lại.
“Nếu em muốn xem, cũng không phải là không thể.”
Tôi: “…”
Xem cái đầu .
Với mớ chuyện bẩn thỉu hai người ra, sáng debut, trưa tôi bóc phốt, chiều chắc chắn phải rút khỏi showbiz.
Ban Ban vốn rất hiền, lần đầu gặp Hạ Nhiễm còn ngoan ngoãn cho ấy xoa nắn, hớn hở nịnh bợ.
Nhưng vừa thấy Chu Thừa Diệp và Giang Kiều, nó sủa không ngừng.
Tôi vỗ nhẹ vào mông nó, nó mới chịu im, vẫn nằm co ro trong góc, nhe răng gầm gừ, tiếng gầm chẳng khác gì cơ xe máy.
Giang Kiều vẫn có chút sợ chó, đứng ngoài cửa cố gắng lấy lại bình tĩnh, mãi mới dám bước vào nhà.
“Miểu Miểu, con chó này của em sủa ghê thật.”
Tôi lơ đễnh đáp.
“Ồ, nó không như đâu.”
“Chắc là vì hôm nay gặp đồng loại nên phấn khích thôi.”
Chu Thừa Diệp: “…”
“Họ Giang kia, cậu nhiều chuyện gì, giờ thì ăn mắng chung với tôi rồi đấy.”
Giang Kiều ho khẽ một tiếng, gượng, cố gắng chuyển chủ đề.
“Miểu Miểu, đây là quà của .”
Anh ta lấy ra một chiếc chìa khóa xe, giọng đầy tự hào.
“Vừa mới lấy xe về, Bentley, đậu ngay trước nhà em, đúng màu em thích nhất.”
Chu Thừa Diệp khẩy.
“Miểu Miểu đi đâu có lái xe, cậu tặng cái này gì? Để đó cho bám bụi à?”
“Vẫn là quà của tôi hợp lý hơn.”
Hắn ta mở hộp quà.
Cả một bộ trang sức kim cương, sáng lóa đến chói mắt.
Giang Kiều liếc mắt, khinh thường .
“Cái loại này sớm đã mất giá rồi, mắt thẩm mỹ của cậu đúng là tệ .”
…
Đúng là đàn ông nhiều quá thật phiền.
Tôi họ, mặt tối sầm.
“Quà thì để lại, còn nếu muốn cãi nhau thì cút ra ngoài mà cãi.”
Hai người liếc nhau, rồi câm nín ngay lập tức.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hạ Nhiễm.
Nhân vật đã đến đủ, vở kịch chính có thể bắt đầu rồi.
Tôi bật máy chiếu, trình chiếu đoạn video tôi đã cẩn thận biên tập.
Từng khung hình lướt qua, sắc mặt Chu Thừa Diệp và Giang Kiều…
Càng lúc càng khó coi.
Hai người nghiến chặt răng, như thể muốn nghiền nát cả hàm răng hàm của mình.
Tôi mỉm , nâng ly rượu.
“Hai vị, cảm ơn quà tặng, tôi rất thích.”
“Còn món quà tôi chuẩn bị cho hai người, hai người có hài lòng không?”
Năm đó, sau khi bắt quả tang Chu Thừa Diệp ngoại , chúng tôi đã dây dưa rất lâu.
Ban đầu, hắn muốn chia tay, còn tôi thì không nỡ.
Sau này, tôi muốn dứt khoát, thì hắn lại không chịu buông.
Trong khoảng thời gian đó…
Hắn ta vừa giằng co với tôi, vừa liên tục thay đổi nhân .
Tôi nhân cơ hội, lặng lẽ chụp lại không ít ảnh và video.
Còn về Giang Kiều…
Camera của tôi chẳng khác gì album kỷ niệm của ta với Hạ Thiển.
Tất cả bằng chứng ngoại , chiếm hơn nửa GB dung lượng ổ cứng.
Tôi đứng trước bàn, siết chặt nắm , bày ra khí thế liều chết một trận.
“Tôi vốn không định dùng những thứ này để uy hiếp hai người.”
“Nhưng là chính hai người ép tôi!”
“Nếu còn không chịu chuyển đi, tôi sẽ gửi tất cả bằng chứng này cho gia đình, bè của hai người!”
“Rồi đem nó đăng lên truyền thông!”
“Cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
“Để xem ai chịu nổi!”
Chu Thừa Diệp và Giang Kiều đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới thương mại.
Chuyện ngoại , thì , chẳng ai lạ.
Nhưng nếu bị phanh phui trước công chúng, thì đó lại là một vụ bê bối, có thể ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu và danh tiếng công ty.
Họ rằng tôi…
Có lẽ đúng là có .
Nhưng trong mắt họ…
Không có gì quan trọng hơn lợi ích.
Tiền bạc.
Quyền lực.
Sự mới mẻ.
Cảm giác kích thích.
Đó mới là thứ họ theo đuổi cả đời.
Bạn thấy sao?