Tôi vừa gặp đã cùng phòng của trai mình.
Cố gắng giả vờ dễ thương, quyến rũ hơn nửa tháng, tôi mới phát hiện hóa ra ấy ghét kiểu con ngọt ngào.
Trong giây lát, tôi cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, liền chạy vào livestream của ta để “nổi điên”:
“Buồn thật, thực ra tôi cũng chẳng thích kiểu như đâu.”
“Đồ giả vờ cool ngầu, tôi có người mới rồi, vừa dịu dàng vừa đẹp trai hơn …”
Tối hôm đó, nam thần eSports lần đầu tiên trong sự nghiệp phải ngừng livestream.
Tôi chưa kịp chạy trốn thì đã bị ta đuổi theo, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, chiếc nơ bướm màu hồng trên ngực áo cũng bị bóp nát trong tay ấy:
“Ly Ly, trẻ con sai chuyện cũng cần bị đấy…”
1
Anh trai tôi là một tay chơi khét tiếng, dạo gần đây hình như đã “cải tà quy chính”.
Mỗi ngày đều ru rú trong nhà trọ, không đi bar, không tiệc tùng, thậm chí còn nhẫn tâm từ chối những lời mời mọc từ các nàng xinh đẹp.
Bố mẹ nghi ngờ rằng Trần Văn Chiêu đang giấu một tốt trong căn hộ , lo rằng con nhà lành nào đó sẽ bị ấy lừa gạt.
Thế là họ cử tôi đến kiểm tra hình.
Tôi bấm chuông, không ai trả lời.
Bất lực, tôi đành gõ mạnh hai cái vào cửa.
“Trần Văn Chiêu, rốt cuộc cậu gọi bao nhiêu phần đồ ăn ?”
Từ bên trong, một giọng trầm thấp, lạnh lùng vang lên.
Trong lòng tôi bất giác giật mình.
Mẹ không sai, trong nhà ấy thực sự có người?!
Nhưng mà, nghe giọng chị dâu tương lai hình như không dễ gần chút nào…
Tôi còn đang mải suy nghĩ, thì cánh cửa bỗng dưng bị kéo mạnh từ bên trong.
Ngẩng đầu lên, tôi không thấy người chị dâu xinh đẹp như tưởng tượng.
Thay vào đó, là một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta á khẩu.
Người đàn ông này cao khoảng 1m90, da trắng lạnh, ngũ quan sắc nét, cả người toát lên vẻ xa cách khiến người khác khó lòng tiếp cận.
Đường nét cơ bắp đẹp mắt, thân hình lực lưỡng không thể phớt lờ…
Thậm chí, khí chất cao quý của ta cũng không thể bị che lấp bởi trang phục giản dị.
Trong giây lát, tôi như bị mê hoặc, không nỡ rời mắt.
Đồng thời, tôi hơi ngạc nhiên: chẳng lẽ trai tôi giờ đã “lên đời”, tìm một trai hormone bùng nổ thế này “chị dâu”?
Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này hoàn toàn phù hợp với mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.
Anh ta quyến rũ đến mức tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Người đàn ông tuyệt phẩm này, nhất định phải giành lấy.
Nếu không, đời này đúng là uổng phí…
Mà nếu ta thật sự là “chị dâu”, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với trai.
“Chào , em là em của Trần Văn Chiêu, tên là Trần Ly Ly.” Tôi nở một nụ ngọt ngào, tự giới thiệu bản thân đầy ngoan ngoãn.
Mẹ tôi là người cái đẹp, bản thân bà rất xinh đẹp và còn kết hôn với một ông bố cực kỳ điển trai.
May mắn thay, tôi thừa hưởng tất cả những ưu điểm từ hai người.
Từ nhỏ đến lớn, không đếm nổi bao nhiêu người lớn và học từng khen nụ mắt cong cong của tôi đáng đến mức khiến người khác “tan chảy”.
Nhưng ngay lúc này, dù tôi đã đến mức gần như “rạn cả mặt”, người đàn ông trước mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ.
Ánh mắt ta lướt qua bộ váy ngắn màu hồng phấn và đôi tất dài trắng trên người tôi, sau đó nghiêng người nhường lối, ngắn gọn:
“Trần Văn Chiêu đang tắm, tôi là của cậu ấy.”
Bạn…
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không phải trai…
Ngồi xuống ghế, người đàn ông đưa cho tôi một lon sữa bò Wángzài.
Tôi nắm bắt cơ hội, giả vờ vô lướt tay qua lòng bàn tay ấy, giọng không tự chủ mà cao lên:
“Anh đẹp trai như thế này, chắc chắn tên cũng rất hay đúng không?”
“Tống Thanh Úc.” Anh ấy ngừng lại một chút, trả lời nhàn nhạt.
Dường như không ngờ nhỏ trước mặt, trông có vẻ ngoan ngoãn trầm tính, lại có phong cách chuyện thẳng thắn đến .
“Trùng hợp ghê, thầy bói chồng tương lai của tôi cũng tên này.” Tôi phấn khích, mắt sáng lên.
“Anh à, xem ra chúng ta thật có duyên, thêm nhau WeChat nhé…”
Tống Thanh Úc hơi ngập ngừng, mở mã QR WeChat, khẽ nhíu mày:
“Đừng tin vào mấy thứ mê tín, ông ta sai đấy, sau này đừng tìm nữa.”
Ừm… Một câu đã tan hoàn toàn bầu không khí mập mờ.
Tôi không bỏ cuộc: “Anh đẹp trai thế này, chắc chắn các theo đuổi xếp hàng dài phải không?”
Tống Thanh Úc không có vẻ gì vui sướng hay tự mãn vì khen, ấy chỉ bình thản : “Không nhiều.”
“Vậy em có thể xếp hàng đầu không?” Tôi hạ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ấy, ánh mắt vô cùng chân thành.
Tống Thanh Úc hờ hững nâng mí mắt: “Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học.”
???!!!
Tôi tán tỉnh nãy giờ, hóa ra trong mắt nam thần, tôi chỉ là học sinh trung học?
Đúng là nỗi nhục lớn!
Tôi ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực, khẳng định: “Anh, em đang học đại học rồi.”
Từ “đại” tôi còn cố ý nhấn mạnh.
Sau đó tôi lấy cớ trời nóng, cởi chiếc áo khoác ngoài màu xanh phấn có hình thỏ con.
Ánh mắt của Tống Thanh Úc theo hành có chủ ý của tôi mà dừng lại ở một chỗ.
Nhưng ngay sau đó, ấy nhanh chóng dời mắt đi, thần sắc không thay đổi: “Tôi đi lấy điều khiển điều hòa.”
Tôi không nản lòng, liền nhích người lại gần ấy hơn, hương thơm dịu nhẹ từ sữa tắm trên cổ áo ấy thoảng qua:
“Không cần đâu , bật điều hòa tốn điện, không thân thiện với môi trường. Mà lạnh lùng thế này, hay là…”
Đúng lúc này, Trần Văn Chiêu khoác áo choàng tắm đi ra, ngồi phịch xuống giữa tôi và Tống Thanh Úc, cắt ngang lời tôi.
“Hai em cứ chuyện đi.” Tống Thanh Úc đứng dậy, lịch sự rút lui về phòng mình.
Tôi theo bản năng muốn đi theo, bị Trần Văn Chiêu chặn lại.
Chỉ kịp thấy thấp thoáng màn hình máy tính trong phòng Tống Thanh Úc đang sáng, là giao diện một trò chơi.
2
“Ly Ly, nghe lời , từ bỏ ảo tưởng, rõ thực tế đi, đừng dây vào Tống Thanh Úc.” Trần Văn Chiêu hạ giọng .
“Ai dây vào ấy chứ…” Tôi hơi chột dạ, phản bác.
Anh ấy đẹp trai đến mức khiến người ta mất hồn, rõ ràng là ấy trước tiên tôi xiêu lòng mới đúng!
Với lại, chẳng phải Trần Văn Chiêu đang tắm sao, sao ấy nghe tôi chuyện với Tống Thanh Úc chứ?
Trần Văn Chiêu xoa đầu tôi như xoa đầu một con chó, nghịch tóc đôi buộc đuôi ngựa của tôi:
“Đều là cáo già cả, còn bày đặt ngây thơ. Ánh mắt em ấy như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.”
… Có rõ ràng như không?
Trần Văn Chiêu chậm rãi bổ sung: “Tống Thanh Úc xuất thân từ gia đình danh giá, giáo dục nghiêm khắc, còn chưa từng ai, sao chịu nổi kiểu nữ lưu manh như em.”
“Nhưng mà em thích ấy mà, , không phải dạy em sao, thích một người thì phải tấn công trực diện, quyến rũ tầm thường không bằng đỉnh cao…”
Trần Văn Chiêu bất lực xoa trán: “Con nhóc, Tống Thanh Úc không giống người khác. Với lại, đừng cái gì mà với không , em chỉ là mê cái vẻ ngoài thôi.”
Tôi nhỏ giọng phản bác: “Thích vẻ ngoài cũng là thích mà…”
Rồi bất chợt nghĩ ra điều gì đó: “Anh, đã ở cùng Tống Thanh Úc rồi, chị dâu em đâu?”
“Chị dâu nhiều lắm, em ai?”
Tôi: “…”
Trần Văn Chiêu bóp bóp ấn đường: “Còn nữa, dạo này xin nghỉ để chơi Đả Hổ Tiên Phong, gì có thời gian đi tìm chị dâu cho em.”
Vụ án sáng tỏ.
Hèn gì dạo này Trần Văn Chiêu không ra khỏi nhà.
Hóa ra là cày game xuyên đêm…
Tôi vừa gặp đã cùng phòng của trai mình.
Cố gắng giả vờ dễ thương, quyến rũ hơn nửa tháng, tôi mới phát hiện hóa ra ấy ghét kiểu con ngọt ngào.
Trong giây lát, tôi cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, liền chạy vào livestream của ta để “nổi điên”:
“Buồn thật, thực ra tôi cũng chẳng thích kiểu như đâu.”
“Đồ giả vờ cool ngầu, tôi có người mới rồi, vừa dịu dàng vừa đẹp trai hơn …”
Tối hôm đó, nam thần eSports lần đầu tiên trong sự nghiệp phải ngừng livestream.
Tôi chưa kịp chạy trốn thì đã bị ta đuổi theo, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, chiếc nơ bướm màu hồng trên ngực áo cũng bị bóp nát trong tay ấy:
“Ly Ly, trẻ con sai chuyện cũng cần bị đấy…”
1
Anh trai tôi là một tay chơi khét tiếng, dạo gần đây hình như đã “cải tà quy chính”.
Mỗi ngày đều ru rú trong nhà trọ, không đi bar, không tiệc tùng, thậm chí còn nhẫn tâm từ chối những lời mời mọc từ các nàng xinh đẹp.
Bố mẹ nghi ngờ rằng Trần Văn Chiêu đang giấu một tốt trong căn hộ , lo rằng con nhà lành nào đó sẽ bị ấy lừa gạt.
Thế là họ cử tôi đến kiểm tra hình.
Tôi bấm chuông, không ai trả lời.
Bất lực, tôi đành gõ mạnh hai cái vào cửa.
“Trần Văn Chiêu, rốt cuộc cậu gọi bao nhiêu phần đồ ăn ?”
Từ bên trong, một giọng trầm thấp, lạnh lùng vang lên.
Trong lòng tôi bất giác giật mình.
Mẹ không sai, trong nhà ấy thực sự có người?!
Nhưng mà, nghe giọng chị dâu tương lai hình như không dễ gần chút nào…
Tôi còn đang mải suy nghĩ, thì cánh cửa bỗng dưng bị kéo mạnh từ bên trong.
Ngẩng đầu lên, tôi không thấy người chị dâu xinh đẹp như tưởng tượng.
Thay vào đó, là một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta á khẩu.
Người đàn ông này cao khoảng 1m90, da trắng lạnh, ngũ quan sắc nét, cả người toát lên vẻ xa cách khiến người khác khó lòng tiếp cận.
Đường nét cơ bắp đẹp mắt, thân hình lực lưỡng không thể phớt lờ…
Thậm chí, khí chất cao quý của ta cũng không thể bị che lấp bởi trang phục giản dị.
Trong giây lát, tôi như bị mê hoặc, không nỡ rời mắt.
Đồng thời, tôi hơi ngạc nhiên: chẳng lẽ trai tôi giờ đã “lên đời”, tìm một trai hormone bùng nổ thế này “chị dâu”?
Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này hoàn toàn phù hợp với mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.
Anh ta quyến rũ đến mức tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Người đàn ông tuyệt phẩm này, nhất định phải giành lấy.
Nếu không, đời này đúng là uổng phí…
Mà nếu ta thật sự là “chị dâu”, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với trai.
“Chào , em là em của Trần Văn Chiêu, tên là Trần Ly Ly.” Tôi nở một nụ ngọt ngào, tự giới thiệu bản thân đầy ngoan ngoãn.
Mẹ tôi là người cái đẹp, bản thân bà rất xinh đẹp và còn kết hôn với một ông bố cực kỳ điển trai.
May mắn thay, tôi thừa hưởng tất cả những ưu điểm từ hai người.
Từ nhỏ đến lớn, không đếm nổi bao nhiêu người lớn và học từng khen nụ mắt cong cong của tôi đáng đến mức khiến người khác “tan chảy”.
Nhưng ngay lúc này, dù tôi đã đến mức gần như “rạn cả mặt”, người đàn ông trước mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ.
Ánh mắt ta lướt qua bộ váy ngắn màu hồng phấn và đôi tất dài trắng trên người tôi, sau đó nghiêng người nhường lối, ngắn gọn:
“Trần Văn Chiêu đang tắm, tôi là của cậu ấy.”
Bạn…
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không phải trai…
Ngồi xuống ghế, người đàn ông đưa cho tôi một lon sữa bò Wángzài.
Tôi nắm bắt cơ hội, giả vờ vô lướt tay qua lòng bàn tay ấy, giọng không tự chủ mà cao lên:
“Anh đẹp trai như thế này, chắc chắn tên cũng rất hay đúng không?”
“Tống Thanh Úc.” Anh ấy ngừng lại một chút, trả lời nhàn nhạt.
Dường như không ngờ nhỏ trước mặt, trông có vẻ ngoan ngoãn trầm tính, lại có phong cách chuyện thẳng thắn đến .
“Trùng hợp ghê, thầy bói chồng tương lai của tôi cũng tên này.” Tôi phấn khích, mắt sáng lên.
“Anh à, xem ra chúng ta thật có duyên, thêm nhau WeChat nhé…”
Tống Thanh Úc hơi ngập ngừng, mở mã QR WeChat, khẽ nhíu mày:
“Đừng tin vào mấy thứ mê tín, ông ta sai đấy, sau này đừng tìm nữa.”
Ừm… Một câu đã tan hoàn toàn bầu không khí mập mờ.
Tôi không bỏ cuộc: “Anh đẹp trai thế này, chắc chắn các theo đuổi xếp hàng dài phải không?”
Tống Thanh Úc không có vẻ gì vui sướng hay tự mãn vì khen, ấy chỉ bình thản : “Không nhiều.”
“Vậy em có thể xếp hàng đầu không?” Tôi hạ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ấy, ánh mắt vô cùng chân thành.
Tống Thanh Úc hờ hững nâng mí mắt: “Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học.”
???!!!
Tôi tán tỉnh nãy giờ, hóa ra trong mắt nam thần, tôi chỉ là học sinh trung học?
Đúng là nỗi nhục lớn!
Tôi ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực, khẳng định: “Anh, em đang học đại học rồi.”
Từ “đại” tôi còn cố ý nhấn mạnh.
Sau đó tôi lấy cớ trời nóng, cởi chiếc áo khoác ngoài màu xanh phấn có hình thỏ con.
Ánh mắt của Tống Thanh Úc theo hành có chủ ý của tôi mà dừng lại ở một chỗ.
Nhưng ngay sau đó, ấy nhanh chóng dời mắt đi, thần sắc không thay đổi: “Tôi đi lấy điều khiển điều hòa.”
Tôi không nản lòng, liền nhích người lại gần ấy hơn, hương thơm dịu nhẹ từ sữa tắm trên cổ áo ấy thoảng qua:
“Không cần đâu , bật điều hòa tốn điện, không thân thiện với môi trường. Mà lạnh lùng thế này, hay là…”
Đúng lúc này, Trần Văn Chiêu khoác áo choàng tắm đi ra, ngồi phịch xuống giữa tôi và Tống Thanh Úc, cắt ngang lời tôi.
“Hai em cứ chuyện đi.” Tống Thanh Úc đứng dậy, lịch sự rút lui về phòng mình.
Tôi theo bản năng muốn đi theo, bị Trần Văn Chiêu chặn lại.
Chỉ kịp thấy thấp thoáng màn hình máy tính trong phòng Tống Thanh Úc đang sáng, là giao diện một trò chơi.
2
“Ly Ly, nghe lời , từ bỏ ảo tưởng, rõ thực tế đi, đừng dây vào Tống Thanh Úc.” Trần Văn Chiêu hạ giọng .
“Ai dây vào ấy chứ…” Tôi hơi chột dạ, phản bác.
Anh ấy đẹp trai đến mức khiến người ta mất hồn, rõ ràng là ấy trước tiên tôi xiêu lòng mới đúng!
Với lại, chẳng phải Trần Văn Chiêu đang tắm sao, sao ấy nghe tôi chuyện với Tống Thanh Úc chứ?
Trần Văn Chiêu xoa đầu tôi như xoa đầu một con chó, nghịch tóc đôi buộc đuôi ngựa của tôi:
“Đều là cáo già cả, còn bày đặt ngây thơ. Ánh mắt em ấy như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.”
… Có rõ ràng như không?
Trần Văn Chiêu chậm rãi bổ sung: “Tống Thanh Úc xuất thân từ gia đình danh giá, giáo dục nghiêm khắc, còn chưa từng ai, sao chịu nổi kiểu nữ lưu manh như em.”
“Nhưng mà em thích ấy mà, , không phải dạy em sao, thích một người thì phải tấn công trực diện, quyến rũ tầm thường không bằng đỉnh cao…”
Trần Văn Chiêu bất lực xoa trán: “Con nhóc, Tống Thanh Úc không giống người khác. Với lại, đừng cái gì mà với không , em chỉ là mê cái vẻ ngoài thôi.”
Tôi nhỏ giọng phản bác: “Thích vẻ ngoài cũng là thích mà…”
Rồi bất chợt nghĩ ra điều gì đó: “Anh, đã ở cùng Tống Thanh Úc rồi, chị dâu em đâu?”
“Chị dâu nhiều lắm, em ai?”
Tôi: “…”
Trần Văn Chiêu bóp bóp ấn đường: “Còn nữa, dạo này xin nghỉ để chơi Đả Hổ Tiên Phong, gì có thời gian đi tìm chị dâu cho em.”
Vụ án sáng tỏ.
Hèn gì dạo này Trần Văn Chiêu không ra khỏi nhà.
Hóa ra là cày game xuyên đêm…
Bạn thấy sao?