16
Tôi chớp chớp mắt, tự nhiên đáp:
“Còn có thể thế nào nữa? Dĩ nhiên là tôi từ chối rồi.”
Hàng mi Giang Dục Thần khẽ cụp xuống, như khẽ cong lên. Anh đặt điện thoại xuống.
“Vậy tắt đèn nhé?”
“Ừ.”
Đèn tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Trước kia hôn mê, tôi ngủ bên cạnh cũng chẳng thấy gì kỳ quặc.
Nhưng bây giờ tỉnh rồi, nằm ngay bên tôi, lại khiến tôi có chút không tự nhiên.
Hơi thở vô thức trở nên gấp gáp, tim cũng đập nhanh hơn.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người.
Một lúc sau, bỗng lên tiếng:
“Em thế này chắc chắn không ngủ đâu.”
Tôi: “?”
“Sao biết?”
“Khi hôn mê, vẫn cảm nhận em rất thích nằm nghiêng khi ngủ, thường gác chân lên người . Anh đoán chắc em thích kẹp chăn khi ngủ.
Bây giờ em cứ nằm thẳng đơ thế này, chắc chắn không ngủ nổi.”
Tôi nghe xong, xoay người nằm nghiêng , vô thức buột miệng:
“Anh chắc chắn đã hôn mê thật không đấy? Sao mà giống như mở mắt thấy , chẳng lẽ giả vờ suốt năm năm qua à?”
Giang Dục Thần: “…”
Anh im lặng hai giây, giọng đều đều vang lên:
“Giả vờ người thực vật suốt năm năm, có bệnh chắc?”
Tôi: “…”
Tôi im lặng.
Có lẽ… là tôi có bệnh mới hỏi câu đó thật.
17
Sau một hồi yên lặng, chẳng biết từ lúc nào tôi đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ăn xong bữa sáng, tôi để bọn trẻ ở nhà, cùng Giang Dục Thần đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Vì đã sắp xếp trước và báo trước nên vừa đến bệnh viện liền có bác sĩ chuyên trách đẩy xe lăn cho đi khắp các phòng kiểm tra.
Đến trưa, mọi thứ kiểm tra xong, chúng tôi ra ngoài tìm một nhà hàng ăn trưa.
Buổi chiều trở lại bệnh viện lấy kết quả khám, rồi lên xe trở về nhà.
Do Giang Dục Thần mới tỉnh lại, cả ngày mệt mỏi nên lúc ngồi trên xe đã bắt đầu mơ màng ngủ gật.
Về đến nhà, quản gia bế trở về phòng nghỉ ngơi.
Tôi đi tìm hai đứa nhỏ, lại phát hiện chúng đang trốn trong phòng khóc.
Gương mặt trắng trẻo ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đã đỏ hoe, chắc hẳn đã khóc một lúc lâu rồi.
Tôi thấy xót xa, liền ôm hai đứa nhỏ, dịu dàng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì ? Hai đứa con có phải cãi nhau không?”
Hai đứa nhỏ bĩu môi, lắc đầu, không gì.
“Vậy là chuyện gì?”
Con trai ngước đôi mắt đẫm lệ tôi, hỏi đầy lo lắng:
“Mẹ ơi, ba tỉnh rồi, có phải ba sẽ ly hôn với mẹ, không cần chúng con nữa không?”
Trong lòng tôi chợt thắt lại, lập tức nhận ra nhất định có ai đó đã gì với bọn trẻ.
“Có phải có người đến với hai đứa chuyện gì không?”
Con trai :
“Là ! Cô mẹ là một người ham tiền, chỉ vì tiền mà mới gả cho ba, sinh ra bọn con.”
Quả nhiên là ta!
Em của Giang Dục Thần, Giang Như Dạng.
18
Nhắc đến Giang Như Dạng, không thể không nhắc tới Thịnh Đường.
Giang Như Dạng và Thịnh Đường vô cùng thân thiết, trong mắt ấy, Thịnh Đường chính là người duy nhất xứng đáng chị dâu mình.
Trong mắt tất cả mọi người, Thịnh Đường và Giang Dục Thần đều rất xứng đôi, như trời sinh một cặp.
Sau khi Thịnh Đường ra nước ngoài, trạng thái của Giang Dục Thần như người thất , ai ai cũng nghĩ rằng vì Thịnh Đường mà sầu muộn, xem ấy như vầng sáng trắng mãi mãi trong tim.
Khi Giang Dục Thần gặp tai nạn, Giang Như Dạng luôn phản đối chuyện tôi gả cho , ghét bỏ tôi đủ điều.
Chỉ là tôi không ngờ ta lại đi với hai đứa nhỏ những lời như thế này.
Lúc này, con tôi vừa nức nở vừa :
“Cô còn bọn con sinh ra là ba không cho phép, căn bản không tính là con của ba…”
Nói tới đây, con bé khóc to hơn.
Con trai tiếp lời:
“Cô còn ba không thích mẹ, cũng không thích bọn con, chẳng bao lâu nữa ba sẽ đuổi bọn con ra khỏi nhà, biến bọn con thành những đứa trẻ lang thang.”
“Mẹ ơi, có thật là như không? Con với em thật sự không đáng sinh ra sao?”
Đôi mắt hai đứa nhỏ lúc này ngân ngấn lệ, như thể vừa phải gánh chịu cú đả kích lớn nhất đời.
Tôi đau lòng đến nghẹn thở, đồng thời một cơn giận dữ bùng lên trong ngực.
Tôi ôm chặt lấy hai đứa, giọng dịu dàng mà run run:
“Không phải như đâu, đừng nghe lời ấy lung tung. Các con là báu vật của mẹ, là niềm hạnh phúc lớn nhất đời mẹ.”
“Những lời ta đều không đúng, đừng tin vào đó.”
Phải vỗ về, dỗ dành thật lâu, hai đứa nhỏ mới dần ngừng khóc, cảm cũng ổn định lại.
Bạn thấy sao?