Yêu Anh Trong Thầm [...] – Chương 3

Chương 3

8

Trên đường quay về nhà cũ, tôi tranh thủ xem mạng.

Quả nhiên, chuyện con tự mình tiết lộ ba là người thực vật trong buổi livestream đã leo lên hot search.

Quản lý của tôi liên lạc rằng lần này rất khó xử lý khủng hoảng.

Dù sao cũng là con tôi tự miệng ra trước mặt bao nhiêu người đang xem livestream.

Tôi liền bảo ta đừng xử lý vội, cứ để im đấy đã.

Khi về đến nhà cũ, bố chồng, con trai tôi và một số người thân đang đứng trong sân.

Giang Dục Thần từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, bố chồng một mình nuôi nấng và em trưởng thành.

Năm năm trước, Giang Dục Thần gặp tai nạn xe rồi thành người thực vật, khiến bố chồng tóc bạc chỉ sau một đêm.

Giờ biết tin Giang Dục Thần tỉnh lại, khóe mắt bố chồng đỏ lên, trong ánh mắt tràn ngập sự kích không thể che giấu.

“A Thần vừa mới tỉnh lại, bác sĩ đang kiểm tra cho nó. Chờ kiểm tra xong chúng ta sẽ vào gặp nó.”

Tôi gật gật đầu: “Vâng.”

Bác sĩ từ phòng bệnh bước ra, vẻ mặt hưng phấn :

“Đúng là một kỳ tích! Tuy các chỉ số của cơ thể ấy vẫn còn rối loạn, chung quá trình hồi phục mấy năm nay vẫn tốt. Giờ cứ để bệnh nhân nghỉ ngơi, ngày mai chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn.”

9

bố chồng bảo đám họ hàng tạm thời về trước, chỉ dẫn tôi và hai đứa nhỏ bước vào phòng.

Vừa bước vào, tôi liền thấy Giang Dục Thần đang tựa người ngồi trên chiếc giường lớn ở giữa phòng.

Suốt mấy năm qua, bố chồng đã dùng thiết bị trị giá mấy chục triệu để duy trì các chỉ số sức khỏe và sinh mạng của Giang Dục Thần, còn y tá cao cấp chăm sóc riêng.

Ngoài gương mặt đẹp đẽ tuyệt luân kia hơi tái nhợt bệnh tật ra, qua không khác gì người bình thường.

Tôi không để lộ cảm , khẽ đưa mắt .

Vừa đúng lúc ánh mắt cũng chuyển sang phía tôi, bốn mắt chạm nhau.

Nhất thời tôi không biết nên phản ứng thế nào.

Dù sao, tôi cũng là người bố chồng tìm về vợ sau khi rơi vào hôn mê.

Hơn nữa, còn sinh cho hai đứa con.

Gương mặt Giang Dục Thần bình tĩnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba.”

“Thức rồi… con thực sự đã tỉnh lại rồi…”

bố chồng mắt đỏ hoe, kích không kìm .

10

Bố chồng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, bắt đầu kể cho Giang Dục Thần nghe chuyện sau khi gặp tai nạn rồi hôn mê, ông đã vô cùng lo lắng, thử đủ mọi cách, cuối cùng đành phải tìm cho một người vợ.

Hơn nữa, còn nhờ kỹ thuật y học để người vợ này mang thai con của .

Nói đến đây, bố chồng quay sang tôi và hai đứa nhỏ, trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi từng chữ:

“Lộc Thất là một đứa con rất tốt, đã sinh cho cháu một cặp long phượng, tuy không có sự đồng ý của con, nó luôn đối xử tốt với ba và các cháu, tất cả ông đều thấy.”

“Nó có thể ở trong hoàn cảnh ấy mà vẫn chấp nhận gả cho con, bước bước đó vốn đã rất khó khăn. Giờ con tỉnh lại rồi, ba hy vọng cháu có thể đối xử tốt với nó, để nó vẫn đứng nguyên đó, còn con thì tiến về phía nó.”

Giang Dục Thần ngước mắt tôi, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh không rõ là cảm gì.

Anh khẽ gật đầu, giọng trầm thấp: “Vâng…”

bố chồng nghe thì vui vẻ hẳn.

“Bố biết ngay con sẽ đồng ý mà. Nhưng nhớ, không bắt nạt nó, nghe rõ chưa?”

“Biết rồi, ba à…”

Bố chồng hài lòng với thái độ của Giang Dục Thần, cuối cùng cũng yên tâm, còn dặn nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc rời đi, ông đưa điện thoại cho Giang Dục Thần, giọng mang chút ý tứ:

“Đây là điện thoại của con, chỉ có mình ba từng xem qua.”

Giang Dục Thần tôi một cái đầy ẩn ý, khẽ gật đầu mà không gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...