“Cái gì? Không tái hôn nữa à?” Bố tôi là người đầu tiên lên tiếng kinh ngạc, trước cả khi trai kịp trả lời.
Mẹ tôi đập nhẹ ông một cái: “Ông gì mà ngạc nhiên thế? Để con hết đã!”
Anh trai tôi suy nghĩ một lúc, rồi dùng ánh mắt kiểu “chịu hết nổi” liếc tôi một cái.
“Em à, em không quan tâm gì đến việc ăn nhà mình thật đấy à?”
“Đúng là con đi lấy chồng như nước đổ đi, là biết em lo cho nhà họ Giang hơn là nhà mình.”
Nói xong còn lườm tôi một cái.
“Ngành bất sản mấy năm nay xuống dốc rõ rệt. Từ lúc tiếp quản, đã bắt đầu lên kế hoạch chuyển hướng.”
“Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của , hiện tại, Yao Group đã chính thức đổi thành Yao Technology rồi đấy!”
“Nhà họ Giang là doanh nghiệp gia tộc lâu đời, chủ yếu tập trung vào bất sản, công nghiệp nặng, sản xuất – gần như không đụng đến công nghệ hiện đại.”
“Thế nên, hướng phát triển của Yao Group bây giờ chẳng còn liên quan gì đến Giang thị nữa.”
Tôi tức đến mức đập bàn: “Chuyện to sao không sớm!”
Tôi cứ tưởng mấy năm nay nhà họ Giang vẫn đang âm thầm giúp đỡ nhà tôi.
Chính vì nghĩ , tôi lúc nào cũng mang tâm lý áy náy, luôn cảm thấy bản thân thấp kém, mang ơn họ.
Anh tôi lại như hồi nhỏ, giơ tay gõ vào trán tôi một cái:
“Còn dám à? Chỉ cần em quan tâm đến việc nhà một chút thôi, đâu đến mức mù tịt như !”
Anh hất tay ra hiệu:
“Không tái hôn thì mai bắt đầu đi cho Yao Group đi! Học hành bao nhiêu năm, năng lực cũng không tệ, đừng có lãng phí nữa!”
“Trước đây em việc cho Giang thị tận tâm tận lực, thấy hết rồi đấy. Giờ về công ty nhà mình, cũng không lười đâu nha!”
Tôi nghiến răng:
“Anh đúng là ruột của em đấy!”
“À mà… cho bố hỏi một câu, nếu Thục Di không tái hôn nữa, thì Yao Group có bị ảnh hưởng không? Có sập không? Bố dựng công ty này cực khổ lắm…”
Bố tôi rón rén chen vào một câu.
“Không sập!” – tôi trả lời chắc nịch.
“Không sao thì… bố đi câu cá đây.” – bố tôi đứng dậy, ung dung rời đi.
“Anh đi .” – tôi cũng đi.
Chỉ còn lại mẹ tôi.
Tôi quay sang bà – người cuối cùng còn ngồi lại: “Mẹ ơi, mẹ ủng hộ con chứ?”
“Con có quyền lựa chọn cách sống của mình. Chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, mẹ sẽ không can thiệp.”
Giọng mẹ tôi vẫn dịu dàng như mọi khi.
Tôi nhào vào lòng bà.
“Cảm ơn mẹ, có mọi người bên cạnh thật tốt quá!”
“Ôi trời, mẹ hẹn bà Lý đánh mạt chược rồi, sắp trễ mất!”
Mẹ đẩy tôi ra rồi quay đầu chạy đi luôn, chẳng kịp ngoái lại.
8.
Tôi hẹn Giang Bắc Thần ra quán cà phê để chuyện một cách nghiêm túc.
Vậy mà vừa bước vào, câu đầu tiên ta lại là:
“Lâu lắm rồi mình không hẹn hò, em chọn chỗ này cũng hay đấy.”
“Tôi muốn chuyện nghiêm túc—”
“Chuyện tái hôn à? Tuần này rảnh suốt, lúc nào em muốn thì mình đi thủ tục nhận giấy kết hôn thôi.”
“Em không biết đâu, từ lúc em rời đi, mẹ mắng suốt. Bà bảo nếu không có em giúp, chắc bà kiệt sức mất!”
“Tuổi lớn rồi, đúng là không còn nhiều sức như trước. Bà nên nghỉ ngơi.”
“Anh nhớ hồi đó tụi mình cưới mà chưa có tuần trăng mật. Hay là lần này bù lại nhé?”
“À mà chuyện sinh con cũng nên tính dần đi…”
“Giang Bắc Thần, tôi không định tái hôn với .” Tôi không nhịn nữa, cắt ngang lời ta.
Không hiểu sao trước đây tôi không nhận ra — ta nhảm nhiều đến thế.
“Thục Di… em vừa gì cơ? Anh nghe không rõ.” Anh ta như thể không dám tin vào tai mình.
“Tôi , tôi không muốn tái hôn với .” Từng chữ từng lời tôi đều rất rõ ràng.
Sắc mặt ta lập tức thay đổi, rồi gượng gạo nở một nụ : “Em đừng nữa.”
“Tôi không . Tôi rất nghiêm túc.”
“Sao có thể không tái hôn chứ? Mình đã hứa sẽ bên nhau cả đời mà! Lúc ly hôn cũng đã
thống nhất rồi, chờ một thời gian rồi cưới lại…”
Giọng ta bắt đầu gấp gáp.
“Cứ cho là tôi đổi ý rồi đi!” – Tôi bình thản .
“Em không thể như thế , rõ ràng em đã hứa với rồi…”
“Lúc cưới cũng hứa sẽ chỉ mình tôi thôi mà.”
Đối diện với ánh mắt mỉa mai của tôi, mặt Giang Bắc Thần tái đi, lắp bắp giải thích:
“Anh… không họ, chỉ là…”
Bạn thấy sao?