QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Hiện thực luôn phũ phàng và lý trí như thế.
Lúc đang nằm trên bãi cỏ ở nước ngoài tắm nắng, tôi vô thấy tin tức về Giang Bắc Thần.
Là một ảnh :
Tiểu hoa đán Tô Tiểu Ái kiễng chân, định hôn lên má ta.
Nhưng ta nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh.
Tiêu đề bài báo thì giật gân cực độ:
“Tô Tiểu Ái chủ hôn bị từ chối – vừa đáng thương vừa mất giá!”
Tôi cũng hơi thắc mắc.
Không phải Giang Bắc Thần từng cưng chiều ta đến tận trời sao? Vì ta mà ta còn dám ly hôn với tôi cơ mà.
Sao giờ… đến một cái hôn cũng không cho?
Tôi chỉ xem lướt qua vài giây, rồi vuốt tay chuyển bài khác.
Vì thật sự chẳng còn quan tâm nữa.
Hơn một tháng sau, tôi kết thúc hành trình lang thang nước ngoài và quyết định quay về.
Muốn nghỉ ngơi vài hôm, rồi sẽ tiếp tục đi chơi xa hơn.
Ra khỏi sân bay, vừa thấy Giang Bắc Thần đang tươi đứng đợi, tôi bất giác rùng mình.
Sao ta lại có mặt ở đây?
Sao biết tôi về nước hôm nay?
Còn vui vẻ thế kia là sao? Mà có hơi… đáng sợ nữa chứ?
“Thục Di, đến đón em về nhà.”
7.
Anh ta chìa tay định lấy vali trong tay tôi, tôi lùi lại né tránh.
“Không cần đâu, tài xế nhà tôi sẽ đến đón.”
Tôi gượng, tỏ ra lịch sự mà xa cách.
“Bố chúng ta biết đến đón em, nên không cho tài xế tới.”
Anh ta nhất quyết giành lấy vali.
Tôi lập tức hiểu ra — “bố” mà ta là… bố ruột tôi.
Xem ra, chính bố tôi đã để lộ hành trình bay của tôi cho ta.
Tôi nghiêm túc chỉnh lại cách xưng hô:
“Thực ra, giờ có thể gọi là hoặc bác Giang cũng . Dù sao thì… chúng ta đâu còn là vợ chồng nữa.”
“Lần này đến đây… chính là để chuyện lần trước.”
“Thục Di, mình tái hôn đi nhé!” — ta tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức như sắp tan chảy.
“Rầm!”
Chiếc điện thoại trong tay tôi rơi xuống đất. Anh ta cúi người nhặt lên giúp tôi, dịu dàng và đầy cưng chiều :
“Sao lớn rồi mà vẫn vụng về ?”
Không hiểu sao, tôi nổi hết da gà.
Lúc lên xe, trong ánh mắt khó hiểu của Giang Bắc Thần, tôi im lặng mở cửa sau rồi ngồi vào.
Trên đường về, tôi cảm thấy cả người khó chịu như ngồi trên đống kim châm.
Bình thường Giang Bắc Thần là người ít , thế mà hôm nay lại lắm lời lạ thường.
Suốt chặng đường, ta cứ thao thao bất tuyệt.
Tôi thì tâm trí bay tận đâu đâu, chẳng nghe rõ từng câu, đại khái hiểu — ta đã chia tay với Tô Tiểu Ái rồi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là… hơi tiếc. Ủa, sao chia tay nhanh ? Không phải trước đó còn cưng chiều như báu vật sao?
Tôi thậm chí còn muốn mắng ta: “Hết thích là đá người ta, đúng là đồ đàn ông tồi, vô trách nhiệm!”
Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ — lần đầu tiên mất ngủ kể từ khi ly hôn.
Chính tôi cũng không rõ tại sao. Rõ ràng lúc ly hôn, tôi từng chuẩn bị sẵn tinh thần rằng sau này sẽ tái hôn.
Gần sáng, tôi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt:
Tôi không muốn tái hôn với Giang Bắc Thần nữa.
Vì đã xác định rõ suy nghĩ, tôi bắt đầu hành theo mục tiêu của mình.
Sáng hôm sau, tôi gọi cả nhà lại họp mặt.
Chờ mọi người đến đông đủ, tôi về phía bố, cảm thấy không phù hợp, bèn chuyển ánh mắt sang trai.
“Em muốn hỏi một chuyện. Nếu em không tái hôn với Giang Bắc Thần nữa, có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà mình không?”
Bạn thấy sao?