“Anh ơi, tối nay tới nhớ mang cho em ít dâu tây nhé~ Em muốn đút cho ăn… bằng miệng đó nha ~”
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi như đứng hình hoàn toàn.
Tôi thậm chí chẳng kịp suy nghĩ, chỉ buột miệng hỏi lại:
“Cô gì? Nói lại lần nữa xem?”
Đối phương sững người, rồi lập tức dập máy.
Khi Giang Bắc Thần quay lại, tôi , mắt bắt đầu nóng lên.
Vừa mở miệng, giọng tôi run rẩy đến mức nghe không ra hơi:
“Cô ta… ta muốn mang dâu tây đến đút cho ăn…”
Giang Bắc Thần hoảng hốt bước tới, nửa quỳ xuống trước mặt tôi:
“Anh xin lỗi, Thục Di, không cố ý đâu, chỉ là phút chốc hồ đồ thôi… Em tha thứ cho không?”
Tôi vừa khóc vừa hỏi:
“Tại sao? Giang Bắc Thần, tại sao có thể phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta?”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày, Giang Bắc Thần lại phản bội tôi.
Cú sốc đó khiến tôi suy sụp nặng nề, bệnh một thời gian dài.
Anh ta ngày nào cũng về nhà, tự tay nấu cháo, chăm sóc tôi từng chút một.
Anh ta xin lỗi hết lần này đến lần khác, van xin tôi tha thứ.
Vì không nỡ vứt bỏ những năm tháng cảm ấy, tôi mềm lòng, tha thứ cho .
Nhưng rồi không lâu sau, ta lại ngoại .
Lúc đó tôi nổi điên, gào khóc, ta chỉ lạnh lùng đứng .
Không còn chột dạ, cũng không thèm xin lỗi.
“Thục Di, giới của bọn vốn là như . Em phải học cách chấp nhận. Dù có gì bên ngoài thì địa vị Giang phu nhân của em cũng không thay đổi.”
Khoảng thời gian đó, tôi rơi vào vòng xoáy nghi hoặc bản thân sâu sắc.
Tôi không hiểu, tại sao hai người rõ ràng từng nhau mà lại có thể phản bội nhau như thế?
Tôi tìm đến bác sĩ tâm lý.
Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, tôi dần dần thông suốt, không còn dằn vặt hay tự khổ chính mình nữa.
Tôi dùng một phương pháp gần như “cai nghiện” cứng rắn, từng bước nhổ bật Giang Bắc Thần ra khỏi trái tim mình.
Cho đến một ngày, khi tôi thấy ta nắm tay một người phụ nữ khác đi vào khách sạn, trong lòng không gợn lên một chút cảm nào…
Tôi biết, mình đã tự cứu lấy chính mình thành công.
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Từ sau khi tôi và Giang Bắc Thần kết hôn, công việc kinh doanh của nhà tôi bắt đầu phất lên nhanh chóng.
Nhà họ Giang thật ra không hề có hợp tác ăn trực tiếp gì với gia đình tôi — quy mô kinh doanh của nhà tôi vẫn chưa đủ lớn để lọt vào mắt Giang thị.
Nhưng chỉ cần có mối quan hệ thông gia này, những người trong giới ăn lập tức tranh nhau đến thân, lấy lòng.
Vì thế, vào thời kỳ bất sản bùng nổ mạnh mẽ mấy năm trước, nhà tôi cũng thuận đà mà phát triển rực rỡ.
6.
Mặt khác, trong vài năm tôi việc tại tập đoàn Giang thị, nhờ thể hiện xuất sắc, bố chồng đã chia cho tôi một phần cổ phần nhỏ của tập đoàn.
Tiền cổ tức tôi nhận mỗi năm đúng là một khoản khổng lồ.
Mà số tiền này… mỗi năm lại tăng.
Nói ra thì có vẻ hơi kiểu cách, thực lòng mà :
Ngoại trừ , tất cả những gì tôi cần ở nhà họ Giang đều đáp ứng.
Trên mạng hay kiểu:
“Chồng giàu mà chẳng thèm về nhà — đó chẳng phải là giấc mơ của bao nhiêu chị em sao?”
Thế thì… tôi còn gì để không hài lòng?
Tôi tự an ủi mình: Cuộc sống không thể hoàn hảo tuyệt đối, không thể cứ “cái gì cũng muốn”, phải biết điểm dừng.
Gần một năm trở lại đây, tôi đã hoàn toàn thích nghi và quen với kiểu sống như .
Duy trì vẻ ngoài hạnh phúc với Giang Bắc Thần.
Còn thực tế, ai việc nấy — ta sống cuộc đời của ta, tôi cũng bận rộn với thế giới riêng của mình.
Lâu dần, tôi thậm chí còn bắt đầu thấy… khá thoải mái.
Thỉnh thoảng, khi ta đột ngột về nhà sau nhiều ngày mất hút, tôi còn thấy hơi… khó chịu.
Trong đầu lẩm bẩm: “Làm ơn ra ngoài đi cho rồi, ở nhà chỉ tổ phiền mình.”
Khi Giang Bắc Thần và “người mới” của ta xuất hiện trên tin giải trí, tôi gần như không còn chút cảm gì.
Hóa ra, người dù từng sâu đậm đến đâu, chỉ cần hết … cũng có thể từ từ quên sạch.
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?