Yêu Anh Là Em [...] – Chương 7

Tôi đã quên mất tôi và Vân Gián trở về phòng như thế nào, dù sao thì mọi người cũng sẽ chọn lọc quên đi một số trải nghiệm đáng xấu hổ.

Tất cả những gì tôi biết là sáng nay lúc tôi thức dậy, cả người đau ê ẩm.

Mệt quá, nếu không có kí ức tối qua, tôi còn tưởng mình đã đi xây Kim Tự Tháp.

Hôm nay là ngày gỡ bỏ phong tỏa, xuống lầu gặp lại Vân Gián, không biết vì sao mà tim tôi càng lúc đập càng nhanh đến nỗi không thể kiểm soát.

Cả hai chúng tôi nhau rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Trong khi ăn sáng, dì Thẩm Vận cho tôi xem những đánh giá trực tuyến về chúng tôi.

[Kinh nghiệm biến mẹ chồng thành thân]

[Nhìn nữ thần Thẩm Vận sa đoạ thành con cá muối như tôi.]

[+1 với lầu trên, như thế này mới đúng là thực tế.]

[Sau khi biết 7749 lí do biện hộ của Tri Tri, chứng thèm ăn của tôi trở nên chính đáng.]

[Vừa rồi tôi còn do dự khi gọi trà sữa, sau đó tôi nghĩ rằng trà có thể giải khát, sữa không có calo, uống vào sẽ giảm cân nên đã nhanh chóng đặt hàng!]

[Bộ dáng vận của Tri Tri y chang tôi haha]

Dì Thẩm Vận đã có một lượng người hâm mộ nhất định, vì tôi không thấy ngạc nhiên khi có nhiều cuộc thảo luận như thế.

Nhưng tại sao có nhiều người rằng tôi và Vân Gián rất ngọt ngào?

Ngọt ngào ở đâu, rõ ràng là tụi tui quánh nhau sứt đầu mẻ trán suốt thời gian qua?!

Lướt 8G, tôi thậm chí còn thấy một bài văn viết về CP Vân Gián và tôi.

Cô trợ lý ngây thơ và tổng tài bá đạo?

Tôi thấy nghi ngờ trạng thái tinh thần của cư dân mạng năm nay.

Điều này thậm chí còn khó tin hơn chuyện hồn Trương Hàn da An Lăng Dung*!

(Trương Hàn là nam tổng tài xuyên vào cơ thể An Lăng Dung đi tham gia tú, tranh sủng)

Ăn sáng xong, tôi và Vân Gián trở lại công ty.

Ngay khi tôi bước vào văn phòng, các đồng nghiệp của tôi đã tôi một cách kỳ lạ.

“Tôi sao dám tự tin vừa vừa chơi mỗi ngày, hoá ra là vợ của ông chủ.” Đồng nghiệp Tiểu Triệu, người thường ngày phè phỡn cùng tôi, thấy tôi đi đến bàn việc liền bắt đầu chất vấn.

Làm sao tôi có thể tự tin , rõ ràng là lần nào tôi cũng chơi trong âm thầm, chứ?!

Bên cạnh đó, ai có thể từ chối chuyện vừa vừa chơi mà cũng có lương chứ?

“Tôi không có, tôi không có, đừng nhảm.” Tôi lập tức phủ nhận ba lần.

"Ai cũng biết hết rồi, còn muốn giấu giếm sao? Cô tưởng bọn tôi không xem chương trình trực tiếp đó ư?"

"Không, là tại..."

“Ưng Tri Tri, vào văn phòng.” Tôi vừa định giải thích với đồng nghiệp thì Vân Gián gọi tôi vào văn phòng.

"Có chuyện gì?"

Vân Gián tôi chằm chằm không gì, một lúc lâu sau đột nhiên thành tiếng.

"Anh cái gì?"

"Bây giờ lá gan của em cũng lớn quá nhỉ, trước kia thấy liền muốn chui đầu xuống đất, hiện tại lại dám lớn tiếng với ."

Tôi vốn định mở miệng biện hộ, sau khi suy nghĩ kỹ lại thì quả nhiên là như , trong khoảng thời gian này, quan hệ của tôi và Vân Gián ngày càng thoải mái.

"Biết sao , giờ thân phận em lớn hơn rồi."

"Thân phận lớn?"

"Đúng , em và dì, à không, em và chị Vận đã kết nghĩa, từ nay về sau phải gọi em là dì nhỏ."

“Dì nhỏ?” Vân Gián gần như nghiến răng nghiến lợi ra hai chữ này.

“Ai da cháu trai, nay dì vội quá quên mất chuẩn bị bao lì xì cho cháu rồi.”

"Ưng Tri Tri!" Vân Gián tức giận quát.

“Vâng.” Tôi đã là nô lệ tư bản trong nhiều năm, nghe tiếng quát liền trả lời theo phản xạ.

Vân Gián chỉ tôi chằm chằm mà không lời nào, từng bước dồn tôi vào góc tường, toàn thân tôi bị bao trùm bởi hơi thở của ấy.

Tôi không tài nào rút lui nữa, cả người trượt xuống góc tường.

Ánh mắt Vân Gián nhanh nhạy, hai tay thoăn thoắt đỡ lấy nách tôi như một đứa trẻ, thế là bế tôi lên.

Cái tư thế này.

Chúng tôi nhau chằm chằm trong vài giây và quên cả di chuyển.

Chúng tôi vừa định thần lại đang chuẩn bị tách ra thì trợ lý bỗng mở cửa bước vào, "Giám đốc Vân, quý này..."

Tiểu Trần vừa vừa cầm tài liệu ngẩng đầu lên, thấy một màn này, vội vàng cúi đầu xuống, "À, tài liệu này còn có vấn đề, em đi sửa....!"

Nói xong, Tiểu Trần lập tức mở cửa đi ra ngoài, còn ân cần treo tấm biển không phiền lên.

......

Tôi không nên lời chằm chằm vào Vân Gián, "Làm sao bây giờ, nhất định là bọn họ hiểu lầm."

“Hiểu lầm chính là hiểu lầm.” Vân Gián không để ý.

"Vậy sau này sao em chồng nữa?!"

"Em đã có rồi, còn muốn tìm ai?"

"Chỉ là giả bộ thôi mà, đại ca đừng diễn sâu nữa..."

“Trong khoảng thời gian này ...” Vân Gián muốn hỏi gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại của tôi cắt ngang.

Tôi lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là An Mông.

"Có chuyện gì bảo bối?"

An Mông nhờ tôi giúp nhiệm vụ.

"Được, tối gặp."

Vừa cúp máy, tôi đã thấy Vân Gián mình chằm chằm.

"Ai?"

"Một... người ."

An Mông bảo tôi đừng cho Vân Gián biết chuyện của hai chúng tôi, dù sao cũng không có nữ phụ độc ác nào hợp tác với nữ chính, chúng tôi nên giữ nguyên hình tượng.

, khi Vân Gián hỏi tôi, tôi ấp a ấp úng không dám thật.

"Nhìn em vui quá nhỉ?"

Tôi gật đầu, tôi đã mường tượng ra cách sử dụng số tiền thưởng 10 vạn đó.

Biệt thự xe sang, một dàn trai đẹp bao quanh...Khung cảnh này toẹt vời đến mức tôi không nhịn .

“Ưng Tri Tri!” Sắc mặt Vân Gián không tốt lắm.

Biểu cảm của Vân Gián liên tục thay đổi, có chuyện gì sao?

“Không có chuyện gì, em ra ngoài đi.” Vân Gián dựa vào sô pha, thần sắc có chút phiền muộn.

Tôi do dự một lúc, rồi đi ra ngoài mà không gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...