Yêu Anh Là Em [...] – Chương 1

Là một vật xã hội 996*, việc quần quật cả ngày, tôi chỉ muốn ngồi đọc tiểu thuyết trên Zhihu một lúc.

(996 = Đi từ 9h sáng đến 9h tối, 1 tuần 6 ngày)

Không ngờ nữ chính trong tiểu thuyết này cũng tên là Ưng Tri Tri.

Đột nhiên mắt tôi tối sầm lại, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tôi đã xuyên đến đây.

Người khác xuyên không thì biết trước nội dung, đi lên đỉnh cao cuộc đời. Còn tôi thì hay rồi, mới đọc cái phần giới thiệu, chỉ kịp biết tên của nam nữ chính.

Mí mắt tôi giật giật, ưu tiên hàng đầu của tôi bây giờ là tránh xa nam chính Vân Gián.

Hiện tại tôi đang thư ký của Vân Gián, tôi hùng hổ viết đơn từ chức, hùng hổ đi gặp Vân Gián để từ chức.

Kết quả là khi vừa đến cửa văn phòng, tôi nghe lỏm số tiền thưởng cuối năm cao ngất ngưởng, chuyện này khiến lòng tôi dao .

Nghĩ tới công ty ban đầu của mình, tôi coi ông chủ như cha mình, còn ông ta đối xử với tôi như trâu như ngựa.

Tuy rằng nam chính nhiều lúc hơi c.hó, đối với nhân viên cũng không tồi.

Tôi xé đơn xin nghỉ việc và quyết định tiếp tục việc đến cuối năm!

Trong khoảng thời gian này, tôi tránh né nam chính hết mức có thể. Ngay cả trong các cuộc họp, tôi cũng sẽ chọn một góc khuất.

Tôi đang phè phỡn ở nơi việc của mình vào chiều thứ sáu thì nghe thấy tiếng chuông thông báo của WeChat.

Vân Gián vừa gửi một tài liệu, không hiểu sao ấy lại chọc* tôi.

(đây là một tính năng trên wechat, khi nhấn hai lần vào ảnh đại diện của đối phương nó sẽ hiện lên thông báo)

Toàn bộ quá trình chính là:

Vân Gián chọc Ưng Tri Tri và nhắn: Ông chủ là một tên ngốc.

!!!

Tôi quên mất. Vào ngày hôm qua, tôi bất ngờ nhận thông báo tăng ca. Trong lúc tức giận, tôi đã viết vài lời "hỏi thăm" mấy đời nhà Vân Gián.

Tôi vội quỳ xuống xin lỗi:

Ưng Tri Tri hối lỗi nhắn: Em lỡ tay gửi nhầm thôi sếp ơi.

Ưng Tri Tri van nài: Xin lỗi sếp, em sẽ sửa lại ngay lập tức.

Ưng Tri Tri rưng rưng nước mắt: Em nguyện trâu ngựa, cống hiến hết mình cho công ty.

Vân Gián: Em không cần phải trâu ngựa, chỉ cần đến văn phòng của tôi là .

Vẫn là không thể né .

Tôi run rẩy gõ cửa văn phòng của Vân Gián.

"Vào đi" giọng trầm thấp của Vân Gián vang lên.

Tôi rùng mình, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước vào căn phòng.

Thành thật mà , Vân Gián rất xứng nam chính, không chỉ đẹp trai mà còn có khí chất của người bề trên, tôi vừa bước vào liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.

"Sếp tìm em có chuyện gì dạ?"

Vân Gián xuống tài liệu, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ này trông vừa tao nhã cũng có phần bại hoại.

Vì tiền thưởng cuối năm, tôi bắt đầu màn biểu diễn thể hiện lòng trung thành của mình:

"Sếp ơi, em có thể giải thích chuyện kia. Là do em... cho nên em nhất định sẽ cống hiến hết sức vì công ty. Nếu cho em một cơ hội, em sẽ rạng danh công ty!"

"Ngày mai em có rảnh không?"

Vân Gián phớt lờ những điều vô nghĩa mà tôi vừa , đi thẳng vào vấn đề.

"Sao thế sếp?"

Ngày mai là cuối tuần, ấy muốn tôi tăng ca phải không? Tôi có nên từ chối không nhỉ?!

Nhưng tôi vừa đắc tội ấy, nên tôi đành phải bù đắp cho .

"Em rảnh lắm, sếp muốn em gì à?"

Là một vật xã hội đủ tiêu chuẩn, gió chiều nào tôi sẽ theo chiều đó.

"Vậy ngày mai em giả , cùng về nhà gặp ba mẹ có không?"

Hả? Cái tiết này trông quen quen ấy nhỉ?

Vì một sự nào đó, tổng tài phát hiện trợ lý ngây thơ giản dị đã thành công thu hút sự ý của , sau đó bắt đầu màn ngược đãi thể xác và tâm hồn , chạy trốn đuổi theo, có chạy đằng trời cũng không thoát ?

Tổng tài nào cũng kém thông minh như sao?!

Tôi không gì, chỉ suy nghĩ sao để từ chối .

"Sếp à không phải em không muốn giúp , chỉ là..."

"Mười lần tiền lương thêm giờ cộng với gấp đôi tiền thưởng cuối năm."

"Ok sếp, mấy giờ có mặt, có cần em chuẩn bị gì không?"

"Chín giờ sáng mai, đến đón em."

"Chốt đơn nha sếp!"

Tôi mở cửa và đi ra ngoài, tôi không kiềm mà nhảy cẫng lên, có tiếng ho khan loáng thoáng trong phòng sếp.

Nhưng tôi không quan tâm lắm, chỉ hăng hái đi về bàn việc.

Gấp mười lần tiền lương và gấp đôi tiền thưởng cuối năm, giàu to rồi bà con ơi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...