14.
Ánh mắt sâu thẳm của chăm tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi má, rồi cúi xuống hôn tôi.
Bùm — như thể hàng ngàn pháo hoa cùng lúc nổ tung trong đầu tôi.
Tôi siết lấy vạt áo bên hông , vụng về đáp lại.
Một lúc sau, bất lực dừng lại: “Dao Dao, đừng nín thở nữa, phải thở chứ.”
Tôi lúc này mới nhận ra, vội hít một hơi thật sâu, rồi nhào vào lòng : “Anh bắt nạt em!”
“Không phải bắt nạt, là thích em.” – Anh tôi, cưng chiều.
“Vậy giờ chúng ta là gì?”
“Em xem, đưa em đi liên hoan hôm qua là vì gì?”
“Thì sao chứ? Cuối tuần còn định đi xem concert với người khác!”
“Concert gì? À, vé đó là mua cho em mà. Không phải em thích ca sĩ đó nhất sao?”
Thì ra là , tôi giận oan cả đêm trời.
Tôi tức tối mạnh mấy cái lên ngực : “Tất cả là tại ! Anh bắt đầu thích em từ bao giờ, sao không sớm!”
Anh thở dài: “Dao Dao, nghĩ nhiều lắm. Anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi, công việc lại bận rộn chẳng mấy khi ở nhà, còn có thể phải hy sinh bất cứ lúc nào…”
“Mấy chuyện đó em đều nghĩ đến rồi. Em sẽ không cản trở công việc của . Nếu lỡ thật sự có ngày đó, em cũng sẽ sống tiếp, thay chăm sóc ba mẹ.”
Tôi thẳng vào , kiên định.
“Em thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ừ. Em thích . Em . Cả đời này, em chỉ cần .”
Tôi vừa khóc vừa trong vòng tay , không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi trong lòng .
15.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Húc đã ra ngoài.
Anh để lại tin nhắn trên WeChat, có nhiệm vụ đột xuất phải đi công tác.
Nhớ lại mọi chuyện tối qua, tôi có cảm giác như mơ.
Tôi rất muốn có ai đó để chia sẻ niềm vui này.
Tôi nghĩ đến Vương Khải – nếu không nghe lời ấy đi kích thích Mạnh Húc, thì chẳng biết bao giờ cái cây gỗ đó mới chịu tỏ với tôi.
“Anh Khải, em với Mạnh Húc thành đôi rồi đó!”
“Chúc mừng Dao Dao nhé. Cuối tuần này có buổi tụ họp giới luật sư, mấy luật sư hàng đầu địa phương đều sẽ tham dự. Em đi cùng chứ?”
Tôi đồng ý, sẽ đến đón tôi đi cùng.
Một tuần trôi qua, Mạnh Húc vẫn chưa trở về, cũng không có tin tức gì.
Tôi cũng không dám liên lạc quá nhiều, chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi.
Sáng thứ Bảy, Vương Khải lái xe đưa tôi đến nơi tổ chức tụ họp.
“Đường xa đấy, em uống ít nước cho đỡ mệt nhé.”
Tôi không chút nghi ngờ, cầm lấy chai nước đưa và uống.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm, tay chân đều bị trói chặt.
“Em tỉnh rồi à?” – Khuôn mặt của Vương Khải xuất hiện trước mắt tôi, ánh mắt lạnh lẽo đầy hung hãn.
15.
“Anh Khải… đang gì ?” Tôi cảm thấy tim mình rơi thẳng xuống đáy, cố giữ bình tĩnh.
Anh ấy tôi chằm chằm, trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Em từng hỏi sao không có , phải không? Thực ra… đã có người trong lòng từ lâu rồi.”
“Anh ấy tên là Lý Mục, là con trai.”
“Bọn cùng lớn lên trong trại mồ côi. Anh ấy lớn hơn ba tuổi.”
“Ngày bé, gầy gò như con , bị người ta bắt nạt chê. Chỉ có cậu ấy luôn che chở, an ủi .”
“Rồi một ngày, nhận ra mình đã cậu ấy.”
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lý Mục bản thân không hợp đọc sách, rồi ra ngoài lăn lộn.”
“Một năm trước, cậu ấy cảnh sát liên lạc, muốn cậu đi thực hiện nhiệm vụ bí mật.”
“Anh định đợi cậu ấy về rồi sẽ tỏ , cậu ấy biến mất.”
“Anh dò khắp nơi, cuối cùng mới biết cậu ấy trà trộn vào tổ chức của Bạch lão đại.”
“Lẽ ra mọi chuyện vẫn ổn… cho đến khi cậu ấy bị lộ thân phận là cảnh sát chìm.”
“Và rồi… một đêm, thấy cậu ấy đi ăn khuya với Mạnh Húc.”
“Người em – Mạnh Húc – chính là tên cảnh sát bẩn!”
“Không thể nào!” – Tôi hét lên theo bản năng.
Làm sao Mạnh Húc có thể là cảnh sát bẩn?
Anh ấy biết bao vụ án, mấy lần suýt mất mạng, trên người vẫn còn đầy vết thương…
Chắc chắn có điều gì đó nhầm lẫn!
“Anh Khải, thả em ra, tụi mình cùng đi tìm ấy, hỏi cho rõ ràng.”
“Thả em ra? Lý Mục chết rồi, sống cũng chẳng còn ý nghĩa.”
“Cũng nên để đội trưởng Mạnh của em nếm thử cảm giác đau đớn ấy.”
Anh ta lạnh lùng tôi rồi đóng sập cửa.
Mấy ngày tiếp theo, Vương Khải nhốt tôi trong căn phòng đó.
Ngoài việc đưa cơm đúng giờ, ta không thêm câu nào.
Tôi không biết rốt cuộc ta muốn gì.
Tôi chỉ còn biết tin tưởng rằng khi Mạnh Húc trở về từ chuyến công tác, nhất định sẽ tìm ra tôi. Nhưng đồng thời… tôi lại sợ thật sự đến.
16.
Năm ngày trôi qua.
Tôi lờ mờ nghe tiếng Vương Khải nhận điện thoại: “Đội trưởng Mạnh, chỉ một mình đến…”
Khi Mạnh Húc bước vào phòng, tôi thấy gương mặt .
Chỉ nửa tháng không gặp, đã tiều tụy đến không nhận ra.
Tôi bị trói chặt vào ghế, còn Vương Khải thì kề dao vào cổ tôi.
“Lý Mục chết là vì mày bán đứng cậu ấy đúng không?!” – Anh gào lên.
Mạnh Húc chậm rãi bước tới: “Vương Khải, bỏ dao xuống trước đi, có gì từ từ.”
“Mọi chuyện không như cậu nghĩ. Lý Mục… hy sinh là do chính cậu ấy lựa chọn.”
“Cậu gì cơ?!” – Vương Khải siết chặt con dao hơn.
Tôi cảm thấy một cơn đau nhói, rồi có chất lỏng ấm nóng rịn ra ở cổ.
“Bình tĩnh đã. Đây là kết quả chẩn đoán bệnh của Lý Mục…” – Mạnh Húc lấy ra một xấp giấy khám bệnh.
Thì ra nửa năm trước, Lý Mục chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chỉ còn sống chưa đến ba tháng.
Đúng lúc Bạch lão đại bắt đầu nghi ngờ nội bộ có cảnh sát chìm, chuẩn bị thanh lọc toàn bộ.
Lý Mục biết rõ rằng A Cường – người của Bạch lão đại – là cảnh sát cài vào.
Anh ta đề nghị để A Cường vạch trần mình, qua đó đổi lấy lòng tin cho phía cảnh sát.
“Cậu ấy , thà chết có giá trị, còn hơn chờ chết trong đau đớn.”
“Cái chết của cậu ấy không vô ích – hiện tại chúng tôi đã nắm đủ chứng cứ phạm tội của Bạch lão đại, sắp sửa tiến hành truy bắt toàn bộ.”
Tôi thấy cánh tay Vương Khải run lên. Giọng khàn đặc:
“Lúc chết… cậu ấy có đau không?”
“Không. A Cường tự tay kết thúc, một phát trúng tim.”
“Vậy thì… tốt rồi.”
Bất ngờ, Vương Khải giơ dao định tự đâm vào ngực mình.
Tôi đoán ý đồ của ta, liền cả người lẫn ghế nhảy lên, đập mạnh vào người .
Con dao rơi xuống, Mạnh Húc lập tức lao đến, nhanh như chớp bẻ quặt tay Vương Khải rồi còng lại.
“Dao Dao…” – Khi Mạnh Húc ôm lấy tôi, tôi mới nhận ra cả người đang run lẩy bẩy.
“Em không sao.” – Tôi vỗ nhẹ vào lưng .
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: “Dao Dao, … thật sự rất hối hận rồi.”
18.
Vương Khải bị áp giải về đồn.
Tôi Mạnh Húc đưa đến bệnh viện xử lý vết thương ở cổ.
May mắn là vết rạch không sâu, chỉ cần sát trùng và bôi thuốc mỗi ngày.
Tối hôm đó, sau khi tôi tắm xong, Mạnh Húc mang hộp thuốc đến giúp tôi bôi thuốc.
“Không sợ à?” – Giọng khàn khàn, trầm thấp.
“Nghĩ đến là em không sợ nữa.” – Tôi gương mặt nghiêng nghiêng nghiêm túc của , tim đập thình thịch.
“Nhưng thì sợ. Anh không thể tưởng tượng nếu em gặp chuyện gì… Anh đáng lẽ phải…”
Tôi dùng một nụ hôn chặn lại lời , rồi đưa tay sờ lên ngực .
“Giang Mộng Dao!” – Anh giữ tay tôi lại.
Tôi không hài lòng : “Đội trưởng Mạnh, không muốn sao? Mấy ngày bị nhốt em ngày nào cũng mơ thấy , còn mơ thấy chúng ta… trên giường…”
Ánh mắt dần tối lại, nhịp thở cũng nặng nề hơn, lồng ngực khẽ phập phồng.
“Dao Dao, em biết mình đang gì không?”
“Biết mà…” – Tôi , mắt long lanh như phủ sương.
Anh bế bổng tôi lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Nhìn cởi từng cúc áo bên giường, rồi đến thắt lưng…
Mặt tôi nóng bừng như thiêu đốt.
Anh cúi xuống, hôn từ trán tôi, rồi chậm rãi đi xuống.
Khi hôn đến tai, giọng trầm thấp vang lên: “Dao Dao, lát nữa đừng khóc đấy nhé.”
…
19.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn nằm trong vòng tay của Mạnh Húc.
Nghĩ lại đêm qua, tôi gần như từ lúc vào đã không ngừng khóc…
Anh vừa hôn vừa dỗ dành, phía dưới thì không chút nương tay mà “trả đũa” tôi.
Những lần tôi bướng bỉnh trước đây, tối qua đều phải “trả giá” cả.
“Vẫn còn đau không?” – Anh tỉnh lại, hôn nhẹ lên mặt tôi.
“Vẫn ổn.” – Tôi dụi mặt vào ngực , tay lướt qua những vết sẹo lớn nhỏ trên người .
Anh vết thương trên cổ tôi, : “Để hỏi xem Trần Lộ dùng loại kem trị sẹo gì, không muốn chỗ này của em để lại dấu.”
“Mối quan hệ giữa với ấy thân thiết lắm à?” – Mặt tôi sầm xuống ngay lập tức.
“Em lại nghĩ đi đâu …” – Anh thở dài, bắt đầu giải thích.
Thì ra Trần Lộ là vợ của đồng đội thân thiết nhất trong đội của , người ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ hai năm trước.
“Anh tận mắt thấy cậu ấy ngã xuống trước mặt mình… Từ hôm đó, đã nghĩ đời này sẽ sống một mình.”
Tôi đầy buồn bã, khẽ chọc vào ngực : “Muộn rồi, giờ không hối hận nữa đâu. Cả đời này, đừng mơ thoát khỏi em.”
20.
“Đinh dong, đinh dong.” – Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
Anh xoa đầu tôi, khoác áo rồi đi mở cửa.
Ngoài cửa là dì Lý, giọng đầy lo lắng: “Dao Dao đâu rồi? Hai đứa sao gọi mãi không nghe máy, trời ơi cái đứa nhỏ này lại gặp chuyện gì rồi hả…”
“Dì ơi, con không sao!” – Tôi vội chạy ra ngoài, quên mất trên người vẫn đang mặc áo sơ mi của Mạnh Húc.
“Con… con… hai đứa…” – Mắt dì cứ đảo qua đảo lại giữa tôi và , kinh ngạc đến không nên lời.
“Chúng con đang nhau.” – Mạnh Húc bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi cúi đầu xấu hổ, không dám vào mắt dì.
Dì kéo tôi sang một bên: “Dao Dao, thật cho dì nghe, có phải Mạnh Húc bắt nạt con không?”
Mặt tôi đỏ rực: “Dì ơi, con thích ấy lâu rồi mà…”
Dì tròn mắt tôi, rồi đột nhiên nở nụ rạng rỡ.
21.
Vài tháng sau, vào một cuối tuần, dì Lý một ít thịt bò kho, nhờ tôi đem đến cho Mạnh Húc đang tăng ca ở đồn.
Khi tôi đến nơi, cả đội đều có mặt, chỉ không thấy đâu.
“Sếp phu nhân đến rồi!”
“Chào chị dâu!” – Mọi người nhao nhao, đầy bí ẩn.
Tôi còn đang ngơ ngác, thì thấy Mạnh Húc bước ra, mặc nguyên bộ cảnh phục chỉnh tề, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm.
Anh bước tới trước mặt tôi, quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Đôi mắt sâu thẳm ấy tôi: “Mộng Dao, em. Em có đồng ý lấy không?”
Tôi sững lại vài giây, rồi không biết ai là người bắt đầu hô: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Mắt tôi rưng rưng, lao vào lòng .
“Em đồng ý!”
Bạn thấy sao?