1.
Hôm đó, sau kỳ thi đại học, nhóm học chúng tôi rủ nhau đến quán b/a/r ăn mừng.
Tôi chỉ vừa rời bàn một chút để vào nhà vệ sinh, lúc trở lại thì đụng phải Mạnh Húc.
Anh nhíu mày :
“Quán b/a/r phức tạp lắm, muộn rồi em đừng ở lại nữa, để đưa về.”
Khi trở lại bàn, các tôi rằng tôi phải uống cạn ly rượu mới đi.
Anh không vui:
“Trẻ con uống rượu gì chứ?”
Tôi cãi lại:
“Em 18 tuổi rồi, là người lớn rồi đấy!”
Anh bất đắc dĩ, giành lấy ly rượu:
“Được rồi, ly này uống thay. Trễ rồi, đưa em về trước.”
Ly rượu trôi xuống cổ họng, yết hầu khẽ , giọng khàn khàn cực kỳ gợi cảm.
Tôi ngoái đầu vẫy tay chào đám , trong lòng thì mừng thầm.
Vì đây là người đàn ông tôi thầm suốt nhiều năm, Mạnh Húc.
“Anh không nhiệm vụ cấm r/ư/ợu à?” Tôi ngạc nhiên hỏi khi lên xe.
Anh nghiêng người ra sau, nhắm mắt :
“Anh đang nghỉ phép, mở quán b/a/r, đến ủng hộ thôi.”
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi về đến nhà, tôi dìu vào phòng, thậm chí qua lớp áo còn cảm thấy thân nhiệt nóng bừng.
“Anh sốt à?”
Anh nghiến răng, cau mày:
“Ly rượu đó có vấn đề. Bạn em quen kiểu gì thế? Mai đi kiểm tra camera!”
Tôi ngẩn người. Có ai to gan đến mức bỏ th/uo^c vào rượu, mà lại là rư/ợ/u của cảnh sát uống?!
May mà người uống không phải tôi…
Tôi đ/a/u đớn, khổ sở, không nhịn mà vươn tay tháo thắt lưng .
“Hay… để em giúp ?”
Mặt sa sầm, đẩy tôi ra, gằn giọng:
“Giang Mộng Dao, ai dạy em mấy chuyện này hả?”
Tôi tiến lại gần, nở nụ :
“Chẳng ai dạy cả… Hay là dạy em nhé?”
Lần này không nhiều, chỉ đặt tay lên đầu tôi, lạnh lùng đẩy tôi ra ngoài, rồi đóng sầm cửa.
Tôi quay về nhà, tưởng tượng ra cảnh tự giải quyết trong phòng, ôm chăn khúc khích.
Không sao cả, ngày còn dài mà… Mạnh Húc.
2.
Cả mùa hè sau đó, tôi hầu như không gặp lại .
Sau kỳ nghỉ, thăng chức lên đội trưởng đội hình sự, bận tối mắt tối mũi.
Mãi đến ngày tôi bay đi học đại học, mới sắp xếp đưa tôi ra sân bay.
Trên đường, tôi cứ nghiêng gương mặt , sống mũi cao, đường nét sắc sảo. Lòng có chút buồn bã.
Trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, tôi đứng đối diện , thẳng vào mắt:
“Mạnh Húc, đợi em tốt nghiệp về rồi… em sẽ lấy !”
Anh bật :
“Ngốc ạ, đến trường nhớ chăm sóc bản thân đấy.”
Tôi biết, trong mắt , tôi mãi mãi là một bé.
Những lời thế này tôi từng nhiều lần, chưa bao giờ xem là thật.
3.
Trên máy bay, mây trắng trôi qua ngoài cửa sổ, lòng tôi lại nhớ về 5 năm trước.
Năm đó, Mạnh Húc vừa trúng tuyển ngành cảnh sát.
Một đêm nọ, bố dượng tôi lại say rư/ợu, đ/án/h đ/ập mẹ tôi không thương tiếc. Sau đó, hắn phát hiện tôi co rúm trong góc nhà.
Lúc ấy tôi đang mặc chiếc á/o n/g/ự/c mẹ vừa mua, n/ g/ự/c tôi bỗng như “trưởng thành” hơn.
Hắn bước tới, ánh mắt đầy dục vọng:
“Không ngờ Du Du lớn thế này rồi nhỉ…”
Hắn đưa tay s/ờ s/o/ạ n.g.
Tôi giãy giụa điên cuồng, càng vùng vẫy, hắn càng siết chặt.
Trong lúc tuyệt vọng, mẹ tôi lao tới kéo hắn lại:
“Du Du, chạy đi!”
Tôi do dự vài giây, rồi quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét.
Nhưng khu nhà vắng tanh, chẳng ai dám ra giúp.
Tôi ngồi dưới lầu, run rẩy chờ đợi.
Nửa tiếng sau, Mạnh Húc mới đi về.
Anh thấy tôi, lập tức nắm tay kéo về nhà.
Mở cửa, một mùi m/áo tanh xộc ra. Mẹ tôi và gã đàn ông đó đã nằm bất giữa vũng m/áo.
“Đừng .” Anh ôm chặt tôi vào lòng, xoay người che đi cảnh tượng đó.
Sau khi điều tra, người ta kết luận:
Sau khi tôi bỏ chạy, mẹ đã gi .t ch .t gã rồi 44.
Tôi không dám tin, người mẹ dịu dàng, yếu đuối của tôi lại có thể ra chuyện như …
Chỉ sau một đêm, tôi thành trẻ mồ côi.
Sau tang lễ, Mạnh Húc đưa tôi về nhà .
Ba kinh doanh, mẹ là bác sĩ, cả hai đều thương tôi thật lòng.
Tôi từ một đứa trẻ sợ sệt, dần dần trở nên vui vẻ, cởi mở.
Mỗi lần nhớ đến khoảnh khắc bước tới trong đêm tối năm đó, tôi lại càng chắc chắn –
Mạnh Húc chính là vị hùng mà đời này tôi nhận định.
4.
Trong trường đại học có rất nhiều nam sinh xuất sắc, người công khai theo đuổi tôi cũng có, người âm thầm cũng không ít.
Nhưng tôi chỉ thấy họ thật trẻ con.
Trong lòng tôi chỉ có Mạnh Húc, chỉ nghĩ đến .
Tôi thỉnh thoảng lại nhắn tin phiền , sợ rằng sẽ quên mất tôi.
Có lúc trả lời, có lúc thì không.
Cho đến một lần chơi trò thật hay thách, tôi thua và bị cầu đăng ảnh công khai người lên trang cá nhân.
Từ đó, không còn trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Tôi đành dồn hết sức vào việc học, cùng các công việc thực tập, thêm trong kỳ nghỉ hè và đông.
Tôi không muốn cứ mãi dựa dẫm vào sự giúp đỡ của nhà .
5.
Chớp mắt đã bốn năm trôi qua.
Sau khi xác định sẽ về quê phát triển sự nghiệp, dì Lý bảo Mạnh Húc đến đón tôi.
Trước khi gặp, tôi cứ nghĩ lung tung, không biết giờ có chưa, có người mình thích chưa.
Nhưng khoảnh khắc thấy , tôi biết dù có thế nào cũng chẳng ngăn nổi cảm trong tôi.
Đường nét gương mặt rõ ràng, ánh mắt vẫn sâu thẳm như xưa.
“Không ở lại thủ đô mà về cái nơi nhỏ bé này gì?”
“Anh đoán xem.”
“Theo trai về à?”
“Tôi gì có trai!”
“Chứ cái ảnh em đăng hồi đó?”
“Anh thấy à? Lâu rồi còn gì, đội trưởng Mạnh, đang quan tâm tôi đấy à?”
Anh khẽ nhướn mày, mỉm : “Cái miệng em vẫn sắc sảo như thế nhỉ.”
6.
Mạnh Húc đưa tôi đến nhà mới của ba mẹ ăn tối.
Ba có việc đi ra ngoài, chỉ có dì Lý ở nhà.
Tôi lấy con vịt quay trứ danh xếp hàng mua từ thủ đô ra, ngọt ngào gọi một tiếng: “Dì ơi.”
Dì Lý tôi một lượt, tươi tắn : “Lâu rồi không gặp, Dao Dao càng ngày càng xinh đấy.”
“Có trai chưa? Đừng có học cái thằng Húc nhà dì, già đầu rồi mà vẫn chưa ai!”
Tôi , khẽ liếc sang Mạnh Húc – hóa ra vẫn độc thân đấy nhé~
Nhưng tâm trạng vui vẻ ấy chẳng kéo dài bao lâu.
Chuông cửa vang lên, một người phụ nữ cao ráo bước vào.
Nhìn kỹ thì ra là người quen – Trần Lộ, đồng nghiệp của Mạnh Húc, pháp y.
Tôi nhớ hồi lớp tám có khoảng thời gian ta hay tới tìm Mạnh Húc.
Một lần tôi vô nghe họ hẹn cuối tuần đi cắm trại.
Tôi cố ý tắm nước lạnh mấy ngày liền để đổ bệnh, sốt cao.
Kết quả, Mạnh Húc buộc phải ở lại chăm tôi…
Bao nhiêu năm rồi, ta vẫn chưa từ bỏ sao? Bây giờ họ là gì của nhau?
Ngồi trên bàn ăn, tôi đầy nghi hoặc.
Dù dì Lý chuẩn bị cả bàn toàn món ngon, sắc hương vị đều đủ, tôi cũng chẳng thấy ngon miệng.
Ba người chúng tôi im lặng ăn cơm, chỉ có dì Lý nhiệt mời mọc.
“Dao Dao, ăn cái đùi gà đi. Con gầy quá, phải ăn nhiều vào.”
“Mạnh Húc, đừng chỉ lo ăn không, gắp miếng vịt quay cho Trần Lộ đi.”
Thế mà lại im lặng theo!
Tôi chẳng thể nào nuốt nổi nữa.
Ăn xong, tôi chủ dọn chén bát vào bếp rửa.
Đang rửa một nửa, Trần Lộ tiến lại gần, nhỏ: “Dao Dao, em thích đội trưởng Mạnh à?”
“Ừ, thì sao?” Tôi ta, đầy vẻ khiêu khích.
“Em còn nhỏ, không phù hợp với đội trưởng Mạnh đâu…”
“Không phù hợp thì phù hợp chắc? Suốt ngày tiếp với xác chết thì có gì đáng tự hào chứ?”
“Giang Mộng Dao, em ăn kiểu gì đấy, xin lỗi ngay!” Mạnh Húc không biết đã đứng ở cửa bếp từ lúc nào.
“Tôi có sai đâu…” Tôi mắt đỏ hoe, trừng mắt .
Trần Lộ kéo tay : “Thôi đi, ra ngoài đi.”
Tôi cảnh hai người họ thân mật, thấy thật chướng mắt.
Nhanh chóng rửa sạch đống bát còn lại, tôi chào dì Lý rồi rời đi.
7.
Chưa kịp ra khỏi khu, Mạnh Húc đã đuổi theo từ phía sau.
“Dao Dao, để đưa em về, vali của em còn để trên xe .”
“Không cần đâu, phiền đội trưởng Mạnh đưa vali cho tôi, tôi tự gọi xe đi.”
Tôi cúi đầu, mặt lạnh tanh, chẳng buồn .
“Dao Dao, đừng như thế mà…” Giọng dịu lại.
“Mạnh Húc, tôi lớn rồi, không cần cảnh sát hộ tống nữa đâu. Anh lo mà quan tâm người trong nhà ấy.”
“Dao Dao, em vẫn còn nhỏ, em không phân biệt đâu, giữa cảm kích, ỷ lại và thích là khác nhau đấy.” Anh thở dài.
“Tôi còn nhỏ sao? Nhỏ chỗ nào?” Tôi kéo tay đặt lên ngực mình.
“Anh cảm nhận nhịp tim này chứ? Anh xem, đây là cảm giác gì?”
Anh cau mày, im lặng rút tay lại, hai tai lại đỏ lựng hiếm thấy.
Trên đường về nhà, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Tôi nghiêng gương mặt , chẳng thể đoán sự im lặng ấy mang ý gì, cũng chẳng thấu tâm tư trong lòng .
Bạn thấy sao?