Khi ấy, Hứa Hạ chỉ là một bé đáng thương bị bố mẹ ruồng bỏ.
Tôi đã đi trước Thẩm Khuê một bước.
Thuyết phục ba mẹ, nhận nuôi ấy.
Kiếp trước, ấy gia đình Thẩm Khuê nhận về.
Sau khi lớn lên, và Thẩm Khuê như thanh mai trúc mã, rồi thuận lý thành chương mà kết hôn.
Tôi từng thổ lộ cảm với Hứa Hạ.
Nhưng ấy lại , Thẩm Khuê trong lòng , có vị trí quá quan trọng.
Trái tim , từ lâu đã không còn chỗ trống cho ai khác.
Tôi không cam tâm.
So với Thẩm Khuê, tôi dành cho ấy, chẳng hề kém cạnh.
Nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt , kết hôn với người khác.
Sinh con cho người đàn ông khác.
Thì ra, thua ngay từ vạch xuất phát—
Là khoảng cách mà cả đời này, tôi và Hứa Hạ không thể nào vượt qua.
Nhưng kiếp này, tôi là người đến bên sớm hơn.
Đúng như kế hoạch của tôi.
Người mà Hứa Hạ trước… không phải là Thẩm Khuê, mà là tôi.
Ngày chúng tôi kết hôn, tôi cuối cùng cũng như nguyện—
Cưới người con mà tôi đã thương suốt hai kiếp.
Nhưng của Hứa Hạ lại quá mãnh liệt.
Cô ấy một khi đã ai, thì sẽ trao đi toàn bộ trái tim và linh hồn.
Còn của tôi, là sự tính toán mà có.
Cảm giác tội lỗi khổng lồ đè nặng lên tim tôi,
Thường xuyên khiến tôi nghẹt thở.
Đúng lúc tôi cần một nơi để trút bỏ, thì tôi gặp Giang Chu Chu.
Cô ấy rất bình thường, cũng rất đơn giản.
Ở bên ấy, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm đã lâu không có.
Yêu một người, thật sự rất mệt mỏi.
Nên tôi chọn cách — một người .
Khi Hứa Hạ phát hiện tôi ngoại , phản ứng đầu tiên của tôi
Là thở phào nhẹ nhõm.
Vì thế, tôi đề nghị ly hôn với ấy.
Dù không có Thẩm Khuê, cả đời này ấy cũng sẽ gặp người khác ấy.
Không nhất thiết phải là tôi.
Giống như Thẩm Khuê thôi.
Ở kiếp này, chẳng phải ta cũng đã cưới thân của ấy — Tống Ninh hay sao?
Tôi đã tự thuyết phục bản thân như .
Ly hôn với ấy, cuối cùng trở thành một loại chấp niệm khác trong tôi.
Không chết không dứt.
Ngoại truyện – Thẩm Khuê
Từ rất lâu trước đây, trong đầu tôi luôn hiện lên bóng lưng của một .
Mãi mãi không xua tan .
Theo thời gian, tôi dần nhận ra—
Người con ấy chính là Hứa Hạ.
Nhưng tôi lại không có suy nghĩ gì đặc biệt với ấy cả.
Người tôi là Tống Ninh mà.
Huống hồ, Hứa Hạ là người của Lục Bắc Xuyên, điều đó là chuyện mà tất cả chúng tôi đều rõ.
Lúc đầu, tôi không bận tâm đến điều đó.
Nhưng về sau, ký ức trong đầu tôi càng lúc càng nhiều.
Tôi dần nảy sinh những cảm không thể diễn tả dành cho Hứa Hạ.
Để dập tắt sự hèn hạ trong lòng mình,
Tôi chọn kết hôn cùng ngày với Lục Bắc Xuyên.
Tự tay cắt đứt mọi khả năng của bản thân.
Nhưng sau khi kết hôn, trong lòng tôi lại sinh ra cảm giác ghen tỵ.
Khi thấy người đứng cạnh Hứa Hạ không phải là tôi,
Tôi điên cuồng ghen với Lục Bắc Xuyên.
Vì , tôi dẫn Tống Ninh ra nước ngoài.
Tránh xa ấy.
Chỉ cần không thấy nữa, thì sẽ không còn cảm nữa.
Phải không?
Tôi cố không hỏi thăm bất kỳ tin tức gì về ấy.
Dồn hết sự ý vào người vợ — Tống Ninh của tôi.
Cứ như thế, tôi tự lừa mình dối người mà sống suốt bảy năm.
Đến lúc gặp lại Hứa Hạ lần nữa, tôi mới nhận ra—
Những suy nghĩ tôi từng cố giấu đi, từng cho là dơ bẩn, đáng khinh…
Chúng chưa từng biến mất.
Ngược lại, còn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Khi biết ấy sắp chết, những cảm trong tôi…
Cảm trong tôi gần như muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Tôi rất muốn với Hứa Hạ rằng — đừng ta nữa.
Lục Bắc Xuyên không xứng đáng.
Nhưng tôi biết, mình lấy tư cách gì để những lời đó đây?
Tôi là ấy, là chồng của thân ấy.
Sau khi Hứa Hạ ra đi,Trái tim tôi dường như rỗng đi một nửa, không cách nào lấp đầy nữa.
Mọi người đều , là vì cái chết của Hứa Hạ,
Nên Tống Ninh mới bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi.
Nhưng chẳng ai biết, thật ra tôi và Tống Ninh đã sớm ly hôn rồi.
Tôi hận thế giới này.
Vì đã trao cho tôi ký ức rời rạc, hỗn độn.
Lại còn để tôi mãi mãi sống trong đau khổ,mà chẳng bao giờ hiểu sự thật là gì.
Bạn thấy sao?