Khi Giang Chu Chu từ trên lầu bước xuống, tôi và Lục Bắc Xuyên đang đối mặt căng thẳng.
Người ưỡn ngực, người ngẩng đầu, không ai chịu nhường ai.
Cô ta hơi khựng lại, giọng yếu ớt vang lên:
“Bắc Xuyên, hai người lại vì em mà cãi nhau à?”
Lục Bắc Xuyên thu lại vẻ lạnh lùng, bước lên ôm ta từ trên cầu thang xuống.
Nhưng tôi lại mở miệng trước .
“Cô Giang, là cho người bắt tôi đến đây sao?”
Chân mày Lục Bắc Xuyên thoáng nét khó chịu, bị ta kiễng chân hôn một cái lên môi.
Nụ hôn buổi sáng nhẹ nhàng xoa dịu .
Anh thuận thế đặt tay lên sau đầu Giang Chu Chu, liếc tôi bằng khóe mắt.
Như thể cố ý trêu tức tôi.
Họ hôn nhau, trọn vẹn năm phút.
Mà tôi, cảm giác tim như bị xé rách từng nhát một.
Có một giọng vang vọng trong đầu tôi.
Hứa Hạ, buông tay đi.
Yêu thế là đủ rồi.
Đau thế là quá đủ rồi.
Giang Chu Chu buông ra, với đôi môi đỏ mọng ướt át, tiến đến trước mặt tôi.
“Cô Hứa, chúng ta có thể chuyện riêng một chút không?”
5
Phòng việc của Lục Bắc Xuyên nhường lại, trở thành nơi chuyện giữa tôi và ta.
Trên bàn việc, không còn là những xấp tài liệu lạnh lẽo.
Mà là những vết son môi của phụ nữ, đồ chơi của trẻ con.
Trong ngăn kéo đang mở một nửa, là những vật dụng sinh hoạt đã dùng hết một nửa.
Tôi vẫn nhớ, vào năm thứ ba sau khi cưới Lục Bắc Xuyên, tôi từng vô bước vào phòng việc của .
Lần đầu tiên, lạnh mặt với tôi.
“Đây là nơi việc, không thích bị ai quấy rầy.”
Có lẽ ngay lúc đó, Lục Bắc Xuyên đã không còn tôi nhiều như trước nữa.
Hoặc là… đã chẳng còn nữa rồi.
Giang Chu Chu đưa cho tôi một ly nước, kéo tôi khỏi dòng hồi ức xa xôi.
“Xin lỗi.”
Cô ta khẽ, không mang theo bất kỳ sự chế nhạo hay khiêu khích nào.
Tôi người phụ nữ trước mặt — người đã khiến Lục Bắc Xuyên vì ta mà phản bội tôi.
Cô ấy không hề xinh đẹp, gia cảnh cũng chỉ bình thường.
Tôi không thể hiểu .
Một người như Lục Bắc Xuyên, kiêu ngạo và ưu tú, rốt cuộc là thích ấy ở điểm nào?
Trái tim tôi, đã ôm chặt suốt hơn mười năm, cuối cùng lại bị ta cướp mất như sao?
“Cô hoại gia đình tôi, nghĩ rằng một câu ‘xin lỗi’ là có thể xóa bỏ hết mọi chuyện sao?”
Người phụ nữ trước mặt mở lời.
“Cô Hứa, ba mẹ tôi đều là giáo viên, tôi hiểu đạo lý, cũng biết rõ tiểu tam có ý nghĩa gì.
Nói ra có thể không tin, nếu tôi thật sự muốn khiến hai người ly hôn, cho dù không đồng ý, Bắc Xuyên cũng có cách khác, chẳng cần kéo dài đến tận bây giờ.”
Lúc đó, tôi phải thừa nhận — ta đúng.
Tập đoàn Hứa thị phụ thuộc rất nhiều vào Lục thị để duy trì.
Nhưng bao nhiêu năm qua, gia đình tôi chưa từng tạo áp lực cho tôi, cũng chưa từng can thiệp vào chuyện hôn nhân.
“Tôi biết mình đã tổn thương , cũng không muốn ép . Nếu không vì đứa bé, tôi có thể ở bên ấy cả đời mà chẳng cần danh phận.”
Tôi đứng dậy, khoanh tay trước ngực.
“Vậy muốn với tôi điều gì?
Muốn rằng hành của rất cao thượng, để tôi cảm ơn à?”
Người phụ nữ trước mặt trông thật yếu đuối.
Yếu đuối đến mức chỉ một câu của tôi cũng khiến ta đỏ mắt.
“Giang Chu Chu, hận tôi đúng không?”
Nếu không hận, ta hoàn toàn có thể chọn một thời điểm khác để gặp riêng tôi.
Chứ không phải nhân danh Lục Bắc Xuyên, lại còn ngay sát ngày ly hôn,
Để đến đây tôi khó chịu thêm lần nữa.
Rõ ràng chuyện dơ bẩn nhất đã rồi,
Vậy mà vẫn còn ảo tưởng mình là đóa sen trắng trong sáng, tinh khiết.
Nhìn gương mặt tái nhợt của ta, tôi bật khẽ.
“Hôm nay ta có thể vì mà ly hôn với tôi, sau này cũng có thể vì người khác mà ly hôn với .”
6
Lúc từ Cục Dân chính đi ra, Lục Bắc Xuyên đột nhiên gọi tôi lại.
Có lẽ vì sáng nay chưa ăn gì nên trước mắt tôi bỗng tối sầm.
Cả người loạng choạng ngã về phía sau.
Nhưng cơn đau không đến như tôi tưởng.
Một đôi tay lớn và rắn chắc đỡ lấy lưng tôi, truyền đến một luồng sức mạnh vững vàng.
Sau khi ly hôn, thái độ của Lục Bắc Xuyên đối với tôi cũng dịu đi nhiều.
“Cẩn thận một chút đi, lớn đầu rồi mà còn lóng ngóng.”
Tôi thật sự không nhớ đã bao lâu rồi, mình chưa từng chuyện với Lục Bắc Xuyên một cách hòa bình như .
Hoặc có lẽ, kể từ sau khi ấy đề nghị ly hôn với tôi, tôi đã chẳng thể giao tiếp bình thường với ai nữa.
Trong căn biệt thự lạnh lẽo và trống trải ấy, tôi ôm lấy những kỷ vật còn sót lại của .
Hy vọng, chờ đợi, sẽ quay đầu.
Thậm chí vì , tôi đã cố thuyết phục bản thân:
Hay là… cứ giả vờ không để tâm đến sự tồn tại của Giang Chu Chu đi.
Giờ nghĩ lại, tôi ngày đó ngốc biết chừng nào.
Bàn tay của Lục Bắc Xuyên rời khỏi người tôi.
Anh vung tay ra hiệu, mấy vệ sĩ mặc đồ đen lập tức từ xe bên đường lao xuống.
Họ nhanh chóng vây quanh tôi.
“Anh nợ Chu Chu quá nhiều. Nếu em còn ở đây, người ta sẽ bàn tán về ấy.
Em yên tâm, cũng không cấm em mãi mãi. Chỉ nửa năm thôi. Chờ và Chu Chu kết hôn rồi, sẽ không ai dám coi thường ấy nữa.”
Những lời , đã thành công khiến nước mắt tôi rơi xuống.
Đối với tôi, thật sự có thể tàn nhẫn đến SAO ?
Bạn thấy sao?