16
Vất vả lắm mới cho Thái tử gia ăn no, tôi mới có thể thoát thân về trường.
Trên đường suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định trả lại tiền cho Thiên Kim. Định thật, kết quả Thiên Kim vừa nghe tôi muốn trả tiền, liền vỗ đùi: “Đến cả mà còn không thành công, chắc chắn ta là gay rồi. Không sao không sao, cứ giữ tiền mà tiêu đi, dù sao cũng không nhiều.”
Tôi run rẩy, vẫn quyết định trả lại tiền.
Nếu để Thiên Kim biết, tôi ngủ với nam thần của ta, còn không bị ta xé xác mới lạ.
Vì tôi càng thêm nịnh nọt, muốn bù đắp lại.
Cho đến cuối tuần, tôi cùng Thiên Kim đi dự tiệc. Trước khi vào cửa, giày của Thiên Kim dính chút bụi, ta bực bội bảo tôi về nhà lấy cho ta đôi khác.
Nhà Thiên Kim cách khách sạn hai mươi cây số, tôi có đạp xe đạp hỏng cũng không kịp. Tôi vội vàng quỳ xuống, dùng quần áo của mình lau sạch cho ta.
Có lẽ tư thế của tôi khiến Thiên Kim vui vẻ, ta lại đưa chiếc giày còn lại ra trước mặt tôi.
Tôi ngập ngừng một chút, Thiên Kim mất kiên nhẫn ném chiếc túi Birkin vào mặt tôi: “Lau cho cẩn thận.”
“Tôi tưởng ít nhất chúng ta cũng là học.”
Thiên Kim như nắc nẻ, sau đó giẫm đôi giày đính đầy kim cương lên tay tôi: “Giang Ninh, không sao chứ! Thấy ít thì cứ , thêm một chiếc vòng cổ Chanel nữa, đủ chưa?”
Chưa kịp mở miệng, trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Tôi cứ bảo sao cuối tuần tìm không thấy người, thì ra ở đây lau giày cho người ta, là tôi cho không đủ sao?”
【Alipay vừa nhận một trăm triệu.】
Không khí như đông cứng lại.
Cuối cùng, Thái tử gia bế tôi lên, rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của Thiên Kim.
17
Vừa bị nhét vào xe.
Tôi liền túm lấy cổ áo Thái tử gia: “Tôi trả lại tiền cho ngay bây giờ.”
Một trăm triệu, tôi quá hiểu bản thân mình nặng bao nhiêu, số tiền này nóng bỏng tay quá!
Thái tử gia bật : “Giang Ninh, em sợ cái gì? Đã cho em rồi thì cứ cầm lấy.”
“Đừng đừng đừng, tôi không đáng giá nhiều tiền như , hơn nữa tiền của cũng không phải từ trên trời rơi xuống, vẫn nên cất đi thì hơn.” Tôi luôn cảm thấy nếu nhận số tiền này, cả đời này coi như xong, chắc bây giờ phải giao phó ở đây luôn rồi.
Thái tử gia cọ mũi tôi: “Giang Ninh, đây là sính lễ, cưới em đấy.”
“Cưới tôi? Mẹ đồng ý rồi sao?”
“Vậy thì em phải tự mình hỏi bà ấy rồi.”
Nghe , tôi thở phào nhẹ nhõm, bố mẹ Thái tử gia mà đồng ý mới là lạ, chắc chắn là dùng tiền để tôi buông tha cho con trai họ.
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng của một bà lão: “Không cần hỏi nữa, tôi đồng ý.”
Tôi quay đầu lại, không biết từ bao giờ hàng ghế sau đã có một bà lão quý phái ngồi.
Cho đến khi ngồi lên chuyên cơ bay đến Hong Kong, tôi vẫn không dám tin tất cả những điều này là thật.
Biệt thự trên núi, vô số người giúp việc và bảo vệ.
Gặp tôi đều phải cúi chào, gọi tôi là Thiếu phu nhân.
“Sao lại khác với trong tiểu thuyết !”
Thái tử gia ném tôi lên giường lớn, nhào tới: “Khác chỗ nào? Hình như là to hơn một chút, đó chẳng phải là công lao của sao.”
Nói xong lại tiếp tục cày cấy.
Tôi khó chịu đẩy ta ra: “Không phải, ý tôi là, chẳng phải mẹ nên đưa tiền cho tôi để rời xa sao? Sao lại thành ra thế này?”
“Mẹ thương con trai, người thích thì bà ấy đương nhiên cũng thích.”
“Chỉ đơn giản thôi sao?”
[ – .]
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
“Chỉ đơn giản thôi!”
“Không phải…”
“Giang Ninh, thấy em là thừa sức lực, nên mới nhiều như .”
Nói xong, ta xoay người tôi lại, rồi đè lên.
Dưới sự chiến đấu hăng say của ta, tôi quả nhiên không còn nhảm nữa, cuối cùng thậm chí không còn cả tiếng , giọng khàn đặc.
Đám cưới của chúng tôi, Thiên Kim cũng đến.
Nhưng Thiên Kim lại khoác tay một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
Không phải khoe khoang, ngoại hình của người đàn ông này ngang ngửa với Thái tử gia, thậm chí còn hơn.
Thiên Kim kéo tôi lại, vẻ mặt khoe khoang: “Thế nào, đẹp trai chứ!”
Tôi xuýt xoa hai tiếng, vẫn thành thật gật đầu.
Thiên Kim lại thần bí ghé sát tai tôi: “Vẫn là nhờ một trăm triệu lần trước của Thái tử gia cho tôi cảm hứng, trên đời này không thiếu trai đẹp, sao phải vất vả theo đuổi? Chỉ cần đập tiền đủ nhiều, kiểu gì chẳng có .”
Ngoài sự kinh ngạc, tôi còn có chút bất an.
Liệu có một ngày nào đó Thái tử gia chán tôi không?
Không , tôi phải nghĩ cách.
Kết quả ta lại một câu: “Đột nhiên không muốn ăn nữa, vứt đi.”
Vì , trong suốt một tháng tiếp theo, tôi bám riết lấy Thái tử gia, mọi ngóc ngách trong nhà, thậm chí cả trong xe, đều có dấu vết ân ái của tôi và ta.
Anh ta rất thích thú, là thích cơ thể này của tôi.
Lúc đó tôi sững người, cơ thể này rồi cũng sẽ có ngày già đi, đến lúc đó thì sao? Chẳng phải sẽ đón người mới sao?
Đã lên thuyền giặc của Thái tử gia rồi, tôi nhất định không thể bị ném xuống giữa chừng.
Từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu sang nghèo lại rất khó, bắt tôi quay lại sống những ngày tháng nghèo rớt mồng tơi đó, thà c.h.ế.t còn hơn.
“Nắm bắt dạ dày của đàn ông, đồng nghĩa với việc nắm bắt người đàn ông đó.”
Lời của tổ tiên để lại, đương nhiên là có lý.
Tôi mỗi ngày đều đổi món ngon cho Thái tử gia ăn, có một hôm khi mang cơm đến, lại thấy thư ký mới xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Sao lại quên mất chiêu này chứ?
Trở thành vợ hiền của đàn ông.
Vì , tôi lại đi giày cao gót, mặc đồ công sở, chăm chỉ việc.
Cuối cùng, Thái tử gia không nhịn nữa, kéo vali của tôi lại, gì cũng không cho tôi đi.
Thấy sắp lỡ máy bay, tôi vội vàng : “Có một hợp đồng quan trọng cần phải đàm phán.”
Thái tử gia bĩu môi: “Quan trọng bằng sao? Giang Ninh, em tính xem tháng này em ở nhà mấy ngày? Một ngày, chỉ một ngày thôi!”
Hôn ta một cái: “Em đảm bảo dự án này kết thúc, sẽ ở nhà ngoan ngoãn bồi .”
“Tháng trước em cũng .”
“Vậy… em phải lo chuyện của mình chứ, lỡ như một ngày nào đó đá em thì sao?”
Thái tử gia: “…”
“Ngoan nào, thật sự không kịp nữa rồi.”
Thái tử gia chửi thề một tiếng, rồi trực tiếp vác tôi lên vai: “Kệ mẹ nó hợp đồng.”
“Giang Ninh, dù em một trăm tuổi, vẫn hôn !”
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?