Yêu Anh Bằng Cả [...] – Chương 4

Chương 4

12

“Thái tử gia, khi nào tôi có thể xuống giường?”

Từ khi bán mình với giá hai mươi triệu, tôi chưa từng rời khỏi chiếc giường này.

Còn Thái tử gia thì mỗi ngày đều như hút máu, sạc năm phút, việc hai tiếng, vẫn tràn đầy năng lượng.

Thật không công bằng.

Thái tử gia vừa họp xong trở về, vừa ngẩng đầu đã thấy tôi quần áo xộc xệch, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Không kịp cởi áo khoác, ta đã đến bên giường, vùi đầu vào cổ tôi: “Em như , luôn khơi dậy dục vọng của , chỉ muốn không ngừng với em.”

Tôi đẩy ta ra: “Chẳng lẽ còn muốn trách tôi sao?! Đáng lẽ ra bây giờ tôi nên ở thảo nguyên Châu Phi xem vật di cư, chứ không phải nằm liệt trên chiếc giường hai mét này sắp chết.”

【Ting ting, Alipay của vừa nhận một triệu.】

Sao lại có cảm giác bị người ta ném tiền vào mặt , mà cảm giác nhận đồ ăn thừa của kẻ ban ơn này cũng khá tốt.

Thái tử gia cưng chiều xoa đầu tôi: “Như chưa?”

“Cũng tạm !”

Chuyến công tác dự định ba ngày, bị kéo dài thành cả tuần.

Mệt gần c.h.ế.t mới dỗ ta về công ty, chuyến công tác này hoàn toàn là công việc chân tay!

Cách công ty năm trăm mét, tôi bảo tài xế dừng xe, ném lại một câu “Chúng ta không phải là mối quan hệ có thể công khai sao” rồi vội vàng xuống xe, quét mã một chiếc xe đạp công cộng đến công ty.

Để lại Thái tử gia với vẻ mặt ngơ ngác.

13

Sáng sớm đã nghe thấy Thái tử gia mắng người trong văn phòng, xem ra ngày việc ai cũng đều tâm trạng không tốt.

Giờ nghỉ trưa, Thái tử gia tức giận ép tôi vào phòng chứa đồ.

“Cái gì gọi là ‘không phải là mối quan hệ có thể công khai’? Rốt cuộc chúng ta là quan hệ gì?” Anh ta xuống tôi, mang theo áp lực tuyệt đối.

Tôi khuôn mặt đẹp trai của ta, không nên lời, chẳng lẽ chuyện này còn cần tôi, một người phụ nữ, phải rõ sao? Nhưng ai bảo người ta là khách hàng chứ, có thắc mắc thì nhất định phải trả lời.

“Tôi báo giá, trả tiền, chúng ta là quan hệ gì?”

Tôi có chút bồn chồn, dù sao cũng là lần đầu tiên chuyện này, không có chút kinh nghiệm nào, không dám thẳng ra sợ người ta tức giận.

Nhưng rõ ràng là Thái tử gia càng tức giận hơn.

Tôi cũng đâu có sai, quả nhiên người giàu khó hầu hạ.

, tôi cố gắng giải thích rõ ràng cho ta: “Anh, Thái tử gia cảng thành, tôi, cặn bã tầng lớp thấp của xã hội, không thể nào đến với nhau. Mấy năm nữa, chắc chắn sẽ kết hôn với một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, lúc đó tôi sẽ đi chỗ nào mát mẻ mà ở, bây giờ chúng ta chỉ là đáp ứng nhu cầu của nhau thôi.”

Tuy nhẹ nhàng, trong lòng tôi lại có cảm giác chua xót khó tả.

Một lúc lâu, cả hai đều im lặng.

Tôi chủ kéo tay áo ta, nghĩ không nên để khách hàng thật sự nổi giận.

Nhưng ai ngờ ta lại tôi với ánh mắt sâu thẳm: “Giang Ninh, em có từng thích không, dù chỉ một chút rung ?”

Thích?

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Tôi chuyện tiền bạc với Thái tử gia, Thái tử gia chuyện cảm với tôi, cái này… khó xử lý quá!

Từ nhỏ bố mẹ ly hôn, tôi sống nay nhà mai nhà cậu, lớn hơn một chút thì đi học nội trú, đến cả nhà cũng không có. Tình cảm là thứ quá khó nắm bắt, vẫn là tiền bạc thiết thực hơn.

“Thích…”

Thái tử gia lập tức mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi.

“…tiền của .”

Anh ta lập tức xìu xuống.

Tôi nâng mặt ta lên, an ủi cọ cọ: “Cũng coi như là thích rồi, dù sao tiền cũng là một phần của mà.”

Đã là tiền trao cháo múc thì phải tròn giá trị tinh thần.

Anh ta ngẩng đầu tôi, trong mắt lại có chút tủi thân, khiến tôi nghĩ đến chó hoang dưới lầu, nên tặng cho một nụ hôn chay.

Anh ta giữ chặt gáy tôi, nhẹ nhàng cắn môi tôi, giọng gần như cầu xin: “Giang Ninh, từ bây giờ trở đi, hãy thử thích con người của .”

Con người?

Tay tôi lướt dọc theo lồng n.g.ự.c ta xuống dưới, thấy phản ứng của ta, tôi nhếch mép .

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

“Con người, vẫn là thích…”

14

[ – .]

Tôi bị ép vào giá để đồ, vội vàng bịt chặt miệng…

Không ngờ vừa trở về đã phải “ việc”, bộ mặt xấu xa của nhà tư bản bộc lộ rõ ràng.

Tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài cửa, xem ra giờ nghỉ trưa đã hết, người phía sau rời đi, tôi ngã xuống đất, toàn thân rã rời.

Thái tử gia chỉnh trang lại quần áo một chút, rồi ung dung đi ra ngoài.

Tôi mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Đột nhiên WeChat hiện lên avatar của Thái tử gia: 【Thư ký Giang, họp thôi.】

Tôi vừa mở miệng đã mắng.

Nhưng dù có mắng thì cuối cùng vẫn phải rón rén vào phòng họp.

Vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Vivian, nũng nịu nhắc nhở Thái tử gia: “Thái tử gia, tay áo của ngài bị ướt rồi.”

Tôi nghe thấy Thái tử gia một tiếng: “Chắc là vừa nãy vô ướt.”

Nói xong còn cố ý tôi.

Tôi thầm nghĩ, sao, ý là muốn tôi đi giặt ngay bây giờ à?

Vừa định trợn mắt, tôi đột nhiên nhớ ra, trong phòng chứa đồ, ta đã dùng bàn tay đó đỡ lấy tôi, tôi là nước.

Mặt tôi đỏ bừng lên.

Cho đến khi cuộc họp kết thúc, mặt vẫn còn nóng ran.

Vivian cố ý va vào tôi, khoe khoang: “Vừa nãy có thấy không, Thái tử gia với tôi đấy, xem ấy có phải có ý với tôi không?”

Bây giờ trà xanh đều dựa vào tưởng tượng để người ta ghê tởm à?

Tôi vội vàng gật đầu: “Chắc chắn là có ý với rồi.”

Vẻ mặt ta thoáng hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó liền nghe thấy giọng của Thái tử gia: “Thư ký Giang, Vivian, vào đây một chút.”

Cô ta ngẩng cằm, vênh váo đi vào văn phòng trước.

15

“Từ nay về sau, công việc của thư ký Giang sẽ giao cho Vivian.”

Thái tử gia chẳng lẽ thật sự thích ta rồi sao! Trước khi đổi người có phải nên thanh toán nốt số tiền còn lại không?

Khóe miệng Vivian sắp vểnh lên tận trời, tôi nhíu mày Thái tử gia.

Không ngờ ta lại không thèm tôi!

Bản chất xấu xa ăn cháo đá bát của đàn ông, xem ra con búp bê giấy tôi chưa đ.â.m cho Thiên Kim, bây giờ phải đ.â.m cho mình rồi.

Vừa quay người đi đến cửa: “Thư ký Giang ở lại.”

Tôi miễn cưỡng quay đầu lại, không ngờ Thái tử gia lại nhào tới, cả hai cùng ngã xuống ghế sofa.

“Còn phải việc nữa!” Tôi khó chịu đẩy ta ra, sao ta cứ bám dai như đỉa .

Anh ta vừa dùng răng cởi cúc áo của tôi, vừa : “Công việc không phải đã giao cho Vivian hết rồi sao, tập trung một chút không?”

Được lắm, ở đây chờ tôi cơ đấy, chia buồn với Vivian một phút.

Anh ta đã cởi áo ra.

Không phải chứ, chuyện này thú vị đến sao?

Nhưng tôi nhanh chóng bị vả mặt, móng tay bấu chặt vào ghế sofa, như sắp thăng thiên.

“Điện thoại của Nữ Vương Điện Hạ, điện thoại của Nữ Vương Điện Hạ.” Bỗng chốc bị tiếng chuông điện thoại riêng của Thiên Kim kéo về thực tại.

Thái tử gia định tắt máy, tôi vội vàng ngăn lại, mười triệu đó tôi còn chưa trả, không dám tắt đâu.

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, bắt máy: “Nữ Vương Điện Hạ, có gì dặn dò ạ?”

“Tôi thấy vé máy bay chưa dùng, đang ở đâu?”

Tôi ngẩng đầu Thái tử gia đang chuẩn bị “hiệp hai”, chột dạ vô cùng, đây rõ ràng là đào chân tường người ta rồi!

Ánh mắt Thái tử gia lóe lên vẻ trêu tức, tác cố ý mạnh hơn vài phần.

Bên này điện thoại vẫn đang kết nối, tôi vội vàng tắt tiếng, quay đầu lại tính sổ: “Anh ?”

“Làm em đấy!”

Tôi giáng cho ta một cái tát, kết quả lại bị ta nắm lấy tay, rồi càng thuận tay hơn…

“Alo alo, Giang Ninh, còn nghe không?”

Tôi nghiến răng, chịu đựng từng đợt sóng gió: “Tôi đang việc ở ngoài, tối về tìm .”

Chưa kịp để tôi cúp máy, Thái tử gia đã giật lấy điện thoại ném xuống đất.

Đồ khốn!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...