Ngay sau đó, cửa phòng đẩy ra, từng chiếc xe đẩy thức ăn đẩy vào.
Trên đó bày đầy đủ các loại bữa sáng, Trung Hoa, Tây Âu, Pháp, không thể xem hết .
Anh ta bước tới nắm tay tôi: “Không biết em thích ăn sáng gì, nên gọi mỗi loại một phần.”
Cái gì? Mỗi loại một phần? Mấy xe đồ này phải mất mấy chục nghìn chứ!
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng vẫn không nhịn : “Ăn gì mà ăn, sáng nay còn phải cùng Chris hoàn thành lễ cắt băng khánh thành công ty mới.”
Chris chính là tên Tây lông mũi bị tôi chuốc say tối qua.
Thái tử gia vừa nãy còn tươi rạng rỡ, lúc này rõ ràng lộ vẻ không vui.
Anh ta kéo tôi vào lòng, ánh mắt đầy tức giận cảnh cáo: “Từ hôm nay trở đi, trong mắt em chỉ có một mình tôi, không nhắc đến bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Anh ơi, đây là chơi trò độc tài chuyên chế à?
Không đúng, chờ đã, ánh mắt thâm chuyên nhất này, chẳng lẽ là lòng thật rồi?!
Dễ sao? Cũng không cần cho ăn chút mặn trước, đã đầu hàng ngay rồi? Còn có chuyện tốt như sao?
Đúng rồi, Thiên Kim không phải ta là khúc gỗ sao! Chắc là kiểu này rồi.
Tôi đã thấy mười triệu đang vẫy gọi tôi.
Chỉ còn bước cuối cùng, cố lên.
Nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, kệ mẹ nó lịch trình, nhu cầu của Thái tử gia là trên hết. Vì , tôi e lệ vòng tay quanh cổ ta, ngoan ngoãn gật đầu.
Đồng tử ta co lại, như thể vừa bật công tắc nào đó, từng bước ép tôi đến mép giường, rồi trực tiếp đè tôi xuống giường.
9
Anh ta nắm lấy cằm tôi, từng chút một hôn xuống.
Thái tử gia ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi quần tây trông rất tinh , lại đưa tay trực tiếp vào trong váy tôi, trong nháy mắt quần áo trên người xộc xệch, tôi theo bản năng kéo lại.
Nhưng ta lại không còn kiềm chế như hôm qua, khẩy: “Giờ còn giả vờ cái gì!”
Nói xong, tác càng thêm phóng túng, nụ càng thêm ngang tàng.
Tôi bị hành hạ đến mức suýt nữa thì kêu thành tiếng.
Rốt cuộc là ai ta là khúc gỗ? Tôi nhất định phải lôi người đó ra đánh một trận. Còn gì mà không gần nữ sắc, sao tôi lại thấy ta chơi nhiều trò hơn cả tôi.
Dường như dáng vẻ mất kiểm soát của tôi chính là điều ta muốn, dần dần, khóe mắt ta nhuốm màu đỏ tươi, hơi thở càng thêm nặng nề.
Tôi bị ta hành hạ đến mức ra không ít lời xấu hổ.
Cuối cùng hoàn toàn bị ta khống chế, từ ban ngày ban mặt đến đêm khuya trăng sáng, hết lần này đến lần khác, từ trên giường đến bên cửa sổ, rồi đến phòng tắm, cuối cùng tôi hoàn toàn mất trí nhớ.
Chỉ nhớ rõ, mình không ngừng cầu xin, đổi lại là sự phóng túng của ta. Cho đến cuối cùng tôi hoàn toàn buông xuôi, tiếng khóc nức nở cũng hóa thành những cơn run rẩy không thể chịu đựng nổi…
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị khát tỉnh giấc, giật mạnh chiếc cà vạt trước mắt, đập vào mắt là lồng n.g.ự.c rắn chắc của Thái tử gia, trên đó toàn là dấu vết tôi cào cấu.
Ký ức ùa về khiến tôi, một người từng trải, cũng phải đỏ mặt tía tai.
Cố nén đôi chân run rẩy xuống giường, không chịu nổi nữa mà ngã quỵ xuống mép giường, tấm kính đen bóng phản chiếu rõ ràng những dấu vết trên người, tôi không nhịn mà chửi thầm: “Đây là đói khát bao lâu rồi, hay là chưa từng nếm mùi ngon, ra tay cũng quá tàn nhẫn!”
Tôi hung hăng liếc Thái tử gia vẫn đang ngủ say.
Đột nhiên, điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat.
Là Thiên Kim gửi đến, hỏi tôi tiến triển thế nào.
Tôi cúi đầu cơ thể thảm của mình, trả lời: 【Hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, có thể cho Thái tử gia nếm mùi đau khổ rồi.】
Thiên Kim cũng là người sảng khoái, chín triệu còn lại trực tiếp chuyển vào tài khoản ngân hàng, kèm theo một vé máy bay.
Nhìn chằm chằm vào con số trên thẻ ngân hàng, tôi không ngậm miệng.
Quyết đoán bỏ lại gánh nặng trên giường, chuồn thẳng.
Chia tay trong chớp mắt, đủ cho Thái tử gia hụt hẫng rồi.
Vội vã đến sân bay, trước khi lên máy bay không nhịn mà kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng hết lần này đến lần khác.
Thì ra đây là cảm giác giàu lên nhanh chóng, sướng thật, còn sướng hơn cả thân thể của Thái tử gia!
Đúng lúc tôi đang chơi trò đếm số không, trên đầu bất ngờ vang lên giọng của Thái tử gia: “Còn sức để chuồn à? Xem ra là tôi chưa đủ cố gắng rồi.”
10
[ – .]
Rõ ràng ta đang , khoảnh khắc tôi nghe thấy, toàn thân lạnh toát.
Cố gắng chữa cháy: “Cái đó, nhà có việc gấp.”
Thẻ lên máy bay bị giật mất, ta khẩy: “Nhà ở Châu Phi à!”
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Toang rồi toang rồi toang rồi, lỡ miệng rồi.
“Cái đó, là trúng vé máy bay giảm giá…” Tôi bỗng nảy ra ý tưởng, khi chạm phải ánh mắt của ta, giọng càng ngày càng nhỏ.
Anh ta hoàn toàn là vẻ mặt “xem còn có thể bịa chuyện gì nữa”.
“Đưa điện thoại đây.”
Tôi liếc bốn tên vệ sĩ lực lưỡng bên cạnh, cam chịu giao điện thoại ra.
Không lâu sau, tôi nghe thấy những lời mình không muốn nghe nhất.
“Giang Ninh, ở chỗ tôi chỉ đáng giá mười triệu!”
Tôi theo bản năng gật đầu, mười triệu đã rất nhiều rồi.
“Hửm?”
Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, tôi giật mình vội vàng lắc đầu lia lịa: “Không không không, ở chỗ tôi là vô giá.”
Sắc mặt Thái tử gia dịu đi đôi chút, tôi vội vàng thêm vài lời ngon ngọt: “Kiểu bao nhiêu tiền cũng không đổi ấy.”
Thấy khóe miệng Thái tử gia không thể kìm nén nữa, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem như đã qua mặt rồi.
“Vậy thì trả lại tiền đi.”
“Cái gì?” Câu này đối với tôi chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, tôi vất vả hầu hạ một trận, lại bắt tôi trả lại, không có cửa đâu.
Tôi giật lấy điện thoại, giấu kỹ trong lòng.
Thái tử gia mặt lạnh tanh, ra hiệu cho tên vệ sĩ lực lưỡng bên cạnh, tôi lập tức bị khiêng ra khỏi sân bay.
Lại bị ném trở lại chiếc giường vẫn còn bừa bộn.
11
Chưa kịp để tôi phản ứng, ta đã áp sát lại, chống trán lên trán tôi, nghiến răng nghiến lợi : “Trả hay không trả.”
Tôi không chịu yếu thế, thẳng vào mắt ta: “Không trả.”
Các người đều là Thái tử gia, Thiên kim của giới thượng lưu, tôi chỉ là một kẻ nhỏ bé vùng vẫy ở tầng lớp thấp, số tiền mười triệu đó còn quý hơn cả mạng sống của tôi, sao tôi có thể trả lại . Hơn nữa đó là tiền công sức của tôi, đến giờ chân vẫn còn run đây này.
“Được , đây là đấy.”
“Đúng đúng đúng, đây là tôi .”
Anh ta không gì nữa, giật mạnh cà vạt, chậm rãi trói tay tôi lại, cho đến khi thắt nút thắt ta mới hài lòng.
Sau đó, ta cởi thắt lưng: “Tôi muốn xem có thể chịu đựng đến khi nào.”
Lần này, ta không vội vàng đi thẳng vào vấn đề, mà cố muốn xem tôi cầu xin, từng chút một hành hạ. Tôi cắn chặt môi, không phát ra một tiếng nào, phản ứng của cơ thể khiến tôi sắp sụp đổ.
Đối diện với ánh mắt chằm chằm của ta, tôi xấu hổ quay đầu sang hướng khác, lại thấy khuôn mặt tuấn với những đường nét sắc sảo trong tấm kính, đôi mắt mang theo vài phần trêu chọc, quan sát biểu cảm trên mặt tôi, vẻ mặt rất hài lòng.
Quả nhiên người giàu đều biến thái, đúng lúc tôi định cắn nát răng hàm, một chiếc thẻ ngân hàng màu đen đặt lên bộ n.g.ự.c đang phập phồng của tôi.
“Cô ta trả mười triệu để rời đi, tôi trả hai mươi triệu để ở lại.”
Chà, cuộc đấu giữa những người giàu có thật là thú vị.
Tôi quá bất ngờ, âm thanh xấu hổ lập tức phát ra từ giữa hai hàm răng.
Anh ta cũng nắm bắt thời cơ, siết chặt eo tôi rồi đột ngột dùng sức…
Một tiếng kêu kinh ngạc, ngay sau đó là cảm giác tê dại ập đến.
“Không trả lời, tôi coi như đồng ý.”
Móng tay tôi bấu chặt vào lưng ta, không thể ra lời nào, tên khốn này chơi xấu với tôi.
Tôi than thầm trong lòng, đó là hai mươi triệu, không phải hai nghìn. Tôi thầm xin lỗi Thiên Kim vô số lần, phú quý trời ban này thật sự đã đến với tôi rồi, sau đó đưa tay ôm lấy cổ ta.
“Ngoan ngoãn như mới tốt chứ…”
Tiếp theo lại là một trận mây mưa cuồng nhiệt.
Mẹ kiếp, cũng không thấy Thái tử gia tập thể hình bao giờ, sao cơ thể lại tốt như , cứ như cái máy vĩnh cửu…
Bạn thấy sao?