Thái tử Cảng Thành không gần nữ sắc.
Thiên kim Kinh Thành sau khi tỏ thất bại, trong cơn tức giận đã tìm đến tôi.
“Mười triệu, khiến cho tên đầu gỗ này nếm mùi đau khổ vì phụ nữ.”
Tôi híp mắt nhận lấy, quay đầu ứng tuyển thành công vị trí thư ký riêng của thái tử.
Mà ta từ ban đầu chẳng chút quan tâm, đến sau này ghen bóng ghen gió hành tôi cả một đêm.
“Tôi không cho phép em người đàn ông khác.”
Tôi vòng tay ôm cổ ta, đáp ứng, ngày hôm sau lại biến mất không một dấu vết.
Tại phòng chờ sân bay, tôi hào hứng nhắn tin cho vị thiên kim Kinh Thành kia.
【Nhiệm vụ hoàn thành, tôi chuồn đây.】
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng lạnh của Thái tử Cảng Thành: “Vẫn còn sức để chuồn sao? Xem ra là tôi chưa đủ cố gắng rồi!”
1
Tôi, một kẻ cặn bã xã hội, nghèo rớt mồng tơi, ngày nào cũng lẩm bẩm bao giờ mới có tiền từ trên trời rơi xuống.
Mãi cho đến khi gặp cùng phòng là thiên kim Kinh Thành, tôi mới lật đật mỗi ngày pha cà phê, bưng nước rửa chân cho ấy, hầu hạ răm rắp, chẳng khác nào nha hoàn thân cận thời xưa.
Cô ấy thỉnh thoảng lại ném cho tôi mấy cái túi xách mà đám theo đuôi tặng.
Số dư trong thẻ ngân hàng tăng lên từ từ, thế vẫn chưa đủ.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Tôi từ nhỏ đã sợ nghèo, tiền thì càng nhiều càng tốt.
Cho đến một lần ấy thất , kéo tôi đi càn quét SKP, tôi thu nhập tăng vùn vụt, vui đến mức nằm mơ cũng tỉnh giấc.
Thế nên khi ấy nhắm trúng chàng sinh viên trao đổi, thái tử gia của Cảng Thành.
Tôi chỉ cảm thấy món hời này chắc kèo rồi.
Bởi vì tôi nghe thái tử gia không gần nữ sắc.
2
Những ngày tháng theo đuôi nịnh nọt thiên kim cũng chẳng dễ dàng gì.
Dậy sớm thức khuya xếp hàng, lùng sục khắp Kinh Thành tìm đủ các loại bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cho thái tử gia.
Thậm chí, nửa đêm thái tử gia buông một câu muốn nếm thử vịt quay ở phía Tây thành, tôi cũng phải cỡi xe đạp, đạp đến tóe lửa, cũng phải giao đồ ăn đúng giờ đúng giấc đến tận tay thái tử gia.
Kết quả người ta chỉ một câu: “Đột nhiên không muốn ăn nữa, vứt đi.”
Tôi thật sự muốn tung một cú phi cước cho hắn đi gặp bà cố tổ.
Nhưng vào việc tay hắn đeo Patek Philippe, chân đi giày phiên bản giới hạn toàn cầu, ra ngoài thì đi Rolls-Royce, tôi nhịn.
Ngồi trên vỉa hè, một miếng đầu vịt, một miếng bánh cuốn hành lá, tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm cả nhà hắn.
Có lẽ ông Trời cũng thấy tôi đã chịu đủ khổ rồi, cuối cùng cũng cho tôi mong đến ngày thiên kim tỏ bị từ chối.
Tôi, với phương châm “thà mười cuộc hôn nhân, còn hơn hủy một ngôi miếu”, cùng thiên kim chửi thái tử gia như tát nước vào mặt, chỉ thiếu mỗi việc đ.â.m kim hình nhân nguyền rủa.
Tôi vừa chửi, trong lòng vừa tính toán, lần này thiên kim có vẻ đã bỏ ra khá nhiều cảm, mình hẳn là vớ quả lớn đây.
Thiên kim dường như cuối cùng cũng cảm nhận thành ý của tôi rồi.
Cô ấy ôm chầm lấy tôi, ánh mắt tràn đầy tin tưởng : “Khương Ninh, tôi cho mười triệu, hãy khiến cho tên đầu gỗ c.h.ế.t tiệt này nếm mùi đau khổ vì phụ nữ.”
Thiên kim chằm chằm vào bộ n.g.ự.c căng như muốn nổ tung của tôi, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.
Tôi đếm những con số không dài dằng dặc, mắt sáng rực lên, vội vàng vỗ n.g.ự.c bảo đảm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Đây chính là mười triệu đó, bảo tôi c.h.ế.t tôi cũng đồng ý, tất nhiên tốt nhất là không cần.
Chẳng qua cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, nhắm mắt lại thì ai mà chẳng như ai.
Huống hồ thái tử gia cũng rất đẹp trai, chỉ là tính hơi tệ một chút. Không sao cả, chúng ta cầm tiền việc, những thứ này đều không thành vấn đề.
3
Tục ngữ có câu, liệt nữ phạ triền lang. (Người con tiết hạnh cũng e ngại chàng trai si bám riết không rời.)
Vậy thì đổi ngược giới tính lại cũng tương tự mà thôi.
Phát huy ưu thế của bản thân, với cùng phòng của thái tử gia thì nũng một chút, tỏ ra đáng một chút, ưỡn n.g.ự.c một chút, dậm chân một chút, lịch trình cứ thế nhẹ nhàng cầm trong tay.
Biết thái tử gia một tuần bảy ngày thì có đến năm ngày ở công ty nhà mình tổng tài.
Một mặt thì cảm thán hóa ra thái tử gia cũng là người số khổ vừa học vừa , một mặt thì cuống quýt ứng tuyển vào vị trí thư ký của thái tử gia.
Dù sao thì thiên kim mới trả trước một triệu, tôi phải thể hiện thật tốt, ngày tự do tài chính chẳng còn xa.
Tuy tiền vẫn chưa cầm trong tay, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch sắp xếp hợp lý rồi.
[ – .]
Ba triệu mua một căn nhà nhỏ có sân ở Yên Giao hoặc Lang Phường, bảy triệu còn lại gửi hết vào ngân hàng ăn lãi, rảnh rỗi thì đến ngân hàng kiếm chác chút gạo dầu mì gì đó. Mỗi ngày chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, một con heo vui vẻ.
Chỉ nghĩ đến những ngày tháng như thôi đã thấy khí thế rồi, thế là khi nhận thông báo phỏng vấn của công ty thái tử gia, tôi vội vàng mua loại hương to nhất, đến chùa một bước đi chín cái khấu đầu, chỉ hận không thể dán thẳng chứng minh thư lên mặt Thần Tài, để ngài tuyệt đối đừng nhầm.
Bộ quần áo là “chiến bào” mà thiên kim đặc biệt mua cuối tuần trước, tôi như một khúc lạp xưởng, cố gắng nhét mình vào một cách chật chội.
Bộ n.g.ự.c đầy đặn, vòng ba nảy nở đó, có thể sánh ngang với Karina của giới Kinh Thành.
Tôi đi đôi giày cao gót mười centimet chọc trời, bước vào văn phòng phỏng vấn.
Không ngờ thái tử gia đang buồn chán uống nước, vừa ngẩng đầu lên đã bị phong tư của tôi hấp dẫn đến mức phun cả ngụm nước ra ngoài.
Một hàng các vị tai to mặt lớn, mắt trước ngó sau, đông tây nam bắc đủ cả, chẳng một ai dám để ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Tôi tao nhã đặt sơ yếu lý lịch trước mặt thái tử gia, yết hầu ta chuyển lên xuống.
Trong lòng thầm nghĩ: Hừ, đàn ông, toàn một lũ vật thị giác.
“Thủ khoa khối Văn kỳ thi đại học!”
“Đứng đầu chuyên ngành của khoa!”
“Ba năm liên tiếp nhận học bổng!”
Tôi hắng giọng.
“Xin đính chính một chút, là bốn năm, của năm nay vừa mới duyệt xong.”
Tôi đây không phải là mỹ nhân n.g.ự.c to não phẳng đâu nhé, học hành đối với tôi quả thực là chuyện đơn giản nhất.
“Thời gian thực tập ba tháng, nếu xuất sắc có thể xin chuyển chính thức sớm.”
Tao nhã xoay người rời đi, kết quả đúng như dự liệu, dù sao thì cũng chẳng ai từ chối một thông minh lại có bộ n.g.ự.c khủng cả.
4
Ngày đầu tiên đi .
Dựa theo kinh nghiệm kẻ bám đuôi trước đây của Thiên Kim, Thái tử gia hẳn là thích cà phê xay tay của khách sạn W và bánh sừng bò của hiệu SIDFU.
Tôi dậy từ năm giờ sáng, trang điểm xong trong vòng nửa tiếng, sau đó cưỡi chiếc xe máy quý của mình, chạy đi mua đồ cho Thái tử gia.
Nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại, chín giờ đúng, Thái tử gia ngồi vào bàn việc.
Cà phê 45 độ, vừa uống, bánh sừng bò vẫn còn giòn.
Chú ý thấy khóe miệng ta hơi nhếch lên, tôi biết mình đã nịnh đúng chỗ rồi.
Vì , tôi có cơ hội đi công tác cùng ta vào ngày hôm sau.
Vivian đối diện tỏ vẻ khinh bỉ, chỉ thiếu điều viết mấy lời tục tĩu lên mặt.
Tôi biết “lộ tài” trong môi trường việc này không phải là điều tốt, bà đây đâu phải đến để kiếm lương hưu, nên hoàn toàn không quan tâm.
Lúc giữa trưa đi vệ sinh, tôi nghe thấy Vivian cùng với “đồng bọn buôn chuyện trong nhà vệ sinh” đang xấu tôi.
“Cô thực tập sinh mới đến cũng ghê gớm thật đấy, vừa đến đã nhắm thẳng vào Thái tử gia.”
“Loại người như ta chính là muốn leo lên giường, chẳng lẽ nghĩ người ta đến để nhận năm nghìn tệ tiền lương thực tập mỗi tháng à?”
“Hèn gì, bộ n.g.ự.c đó chắc cỡ F rồi nhỉ!”
“Ai biết nhét bao nhiêu túi silicon vào, chắc bóp một cái là lạo xạo không ngừng.”
“Hahaha… Mồm độc mồm quá.”
Tôi đạp cửa buồng vệ sinh một cái.
Hai người mặt mày ngượng ngùng, quay người định chuồn.
Tôi chắn ngay trước mặt hai người, xuống hai đứa lùn tịt.
Con lùn tịt Vivian không ngờ tôi lại dám đối đầu trực diện, thẹn quá hóa giận: “Cô gì thế?”
Tôi không muốn nhảm với con lùn tịt này, trực tiếp ấn tay ta lên n.g.ự.c mình.
“Chỉ biết thì sao biết thật giả? Cảm nhận thử xem, xem có phải hàng thật giá thật không.”
Mặt Vivian đỏ bừng, ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi tay tôi. Nhưng sức lực của tôi sau nhiều năm đủ loại công việc bán thời gian, chạy vặt, sao có thể so sánh với hai lạng thịt của ta, suốt ngày ngồi văn phòng .
Cô ta bị tôi khống chế, không thể đậy.
“Thế nào, sờ vào thấy thật hay giả?”
“Cô bị điên à!”
“Nói!”
Từ nhỏ vì vấn đề vóc dáng, tôi không ít lần bị bắt nạt học đường, đã sớm rèn luyện bản lĩnh bất khả xâm phạm, mấy lời xấu của mấy kẻ tép riu này, chẳng khác nào gãi ngứa.
Dưới khí thế mạnh mẽ của tôi, Vivian đành phải cúi đầu nhận lỗi: “Là thật, xin lỗi.”
Tôi ngẩng cao đầu bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại vô đụng phải Thái tử gia đang bịt miệng trộm.
Bạn thấy sao?