12
Quan Ký Đình tính rộng rãi, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí có gì bất thường, vẫn vui vẻ tiếp tục kể cho ta nghe những chuyện hắn đã trải qua ở biên cương suốt những năm qua.
Bên cạnh đó, Yến Trầm Sương, người đang thần y bắt mạch, đã nghiến răng đến mức sắp nát cả hàm.
“Quan tướng quân, thật sự xin lỗi,” Yến Trầm Sương cố chen lời vào, giọng đầy vẻ nhẫn nhịn, “Đều do ta thân thể yếu ớt, nên mới khiến công chúa không thể đến gặp ngài. Tất cả đều là lỗi của ta, ngài ngàn vạn lần đừng trách điện hạ.”
Quan Ký Đình ngẩn người một chút.
Hắn chớp mắt, ánh mắt vẫn trong trẻo vô tư:
“Ta có trách muội ấy đâu?”
“Thanh Trì trước giờ bận lắm. Muội ấy không có thời gian gặp ta, thì ta tự đi tìm muội ấy thôi, chuyện nhỏ mà?”
Ta vội chọc khuỷu tay vào Quan Ký Đình, ám chỉ hắn đừng nữa.
Nhưng đã muộn một bước.
Hai chữ “trước giờ” vừa dứt, sắc mặt Yến Trầm Sương lập tức tái nhợt.
Khóe môi hắn giật giật, dường như muốn gượng , cuối cùng vẫn thất bại.
“Phải rồi, Quan tướng quân và công chúa thanh mai trúc mã, ta chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi.”
Hắn cụp mắt xuống, không muốn để “ địch” thấy bộ dạng chật vật của mình.
“Điện hạ đừng lo cho ta nữa. Quan tướng quân hiếm khi trở về kinh, hà tất phải vì một người ngoài như ta mà trì hoãn thời gian ôn chuyện?”
Ta: “…”
Cái giọng hận phu bạc này rốt cuộc là sao đây?
Cuối cùng thì Quan Ký Đình cũng kịp nhận ra điểm bất thường trong lời của hắn.
Quan tướng quân mặt đanh lại, lập tức quát lớn:
“Yến Trầm Sương! Ngươi có ý gì?”
Từ nhỏ đến lớn, Quan Ký Đình luôn có tính bảo vệ người mình thân thiết.
Ai dám xấu ta hoặc hoàng đệ, hắn sẽ không hai lời mà vung nắm ngay lập tức.
Vì tật xấu này, hồi nhỏ hắn không ít lần bị lão tướng quân đánh đòn.
Giờ đây, Yến Trầm Sương đã là phò mã, Quan Ký Đình tất nhiên không thể tay chân, vẫn sa sầm sắc mặt.
“Cho dù Thanh Trì không thích ngươi, nàng cũng chưa từng có lỗi gì với ngươi! Vậy mà bây giờ ngươi lại muốn bôi nhọ danh tiếng của nàng hay sao?”
Khoan… Khoan đã!
Ta hoảng hốt giơ tay lên: “Ta không có…”
“Điện hạ… không thích ta sao?”
Yến Trầm Sương đau khổ khẽ gật đầu, gương mặt tràn ngập vẻ u sầu tuyệt vọng.
Sau đó, không cho ta cơ hội giải thích, hắn lập tức lảo đảo ngã xuống, ngất xỉu tại chỗ.
Ta và Quan Ký Đình: “!!!”
13
May mà thần y có mặt ngay bên cạnh.
Một loạt châm cứu xuống, cuối cùng cũng chọc cho người tỉnh lại.
Ta thấp thỏm hỏi: “Đây có phải là di chứng do lần trước bị đập đầu không?”
Sao lại ngất là ngất ngay ? Dọa người quá đi mất!
Thần y suy nghĩ một chút, rồi gật đầu :
“Cũng gần như .”
” Tốt nhất sau này đừng để hắn bị kích quá mạnh.” Thần y vẫy tay, ý bảo Quan Ký Đình ra ngoài trước, “Không thì lát nữa hắn lại giả ngất tiếp đấy.”
Bị vạch trần ngay tại trận, Yến Trầm Sương: “……”
Ta: “……?”
Quan Ký Đình không thể tin nổi: “Yến Trầm Sương, ngươi bị bệnh à?”
Vị tướng quân từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy chiêu trò hậu viện, giờ bị cảnh tượng này cho sững sờ đến dựng tóc gáy, cuối cùng ấn chặt cánh tay nổi đầy da gà, không thèm ngoảnh đầu lại mà chạy ra ngoài tắm nắng luôn.
Ta bất lực chọc vào trán Yến Trầm Sương: “Ngươi muốn dọa ta chết hả?”
Yến đại nhân bị bóc trần vẫn không hề ngượng ngùng, sau khi thành công đuổi Quan Ký Đình đi, hắn lại mềm mại ngoan ngoãn áp sát ta.
Đôi mắt hắn cụp xuống, một thân bạch y, tóc đen xõa dài, khoác lên người một lớp điềm tĩnh đoan nghiêm, ngồi đó chẳng khác nào tiên nhân đắc đạo.
Thế , vừa mở miệng liền mất sạch tiên khí.
“Chính công chúa dọa ta trước.”
“Nếu điện hạ thật sự lừa ta, thật sự chẳng có lấy nửa phần cảm với ta… thì ta đây, một đóa hoa úa tàn, chẳng thà tan xương nát thịt ngay lập tức, may ra còn để lại một vết hằn trong lòng điện hạ.”
Những lời dính đầy keo dán này, hắn đã không ít từ khi mất trí nhớ.
Thế không biết có phải vì lần này có người ngoài chứng kiến, hay thật sự do hắn giả ngất dọa ta đến phát hoảng, mà tim ta bỗng dưng đập thình thịch, âm thanh đó tai ta nóng bừng.
“Ngươi ăn lung tung cái gì !” Ta vội bịt miệng hắn lại, “Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, không ai lừa ngươi cả!”
“Quan Ký Đình ba năm nay chưa về kinh, hắn không biết rõ hình… Tóm lại là ta không hề lừa ngươi.”
Bị ta bịt miệng, Yến Trầm Sương không thể lên tiếng, hắn cũng chẳng vùng vẫy.
Gương mặt lộ ra nửa bên không bị che, lông mày cong lên, khóe mắt ẩn ý , không còn vẻ oán phụ khuê phòng ban nãy nữa.
Ta lặng lẽ ngắm hắn đến thất thần.
Cho đến khi hắn hơi thiếu dưỡng khí, lặng lẽ liếm vào kẽ tay ta một cái, ta mới giật bắn mình, rụt tay lại ngay lập tức.
Đáng ghét thật! Sao hắn lại biết cách quyến rũ người khác như chứ!
14
Cuối cùng, thần y kê ra một đơn thuốc, rằng nếu uống liên tục trong một tháng, Yến Trầm Sương sẽ hồi phục hoàn toàn.
Mà “hồi phục hoàn toàn” có nghĩa là—
Người trước mắt ta lúc này, kẻ cả tâm tư lẫn ánh mắt đều chỉ hướng về ta, người suốt ngày nũng tranh sủng, sẽ hoàn toàn biến mất.
Hắn sẽ trở lại vị tướng quốc nghiêm cẩn, luôn giữ khoảng cách với ta, lúc nào cũng mong sớm thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Ta siết chặt đơn thuốc trong tay.
Thật lâu sau, mới chậm rãi thở ra một hơi thật sâu.
Hoàng đệ vừa đăng cơ không bao lâu, không thể thiếu đi sự hỗ trợ của Yến tướng.
Hắn không thể cứ mãi ngốc nghếch như , thuốc này hắn nhất định phải uống.
Còn về những chuyện khác…
Những chuyện khác…
Nếu còn cơ hội, thì để sau này hãy .
Bạn thấy sao?