1.
Ta và Yến Trầm Sương phu thê bất hòa, chuyện này ở Thượng Kinh chẳng phải bí mật gì.
Thậm chí sau khi hoàng đệ ta đăng cơ, đã có không ít kẻ còn ngầm mở sòng bạc cá cược.
Cược xem là Yến Trầm Sương – vị Thừa tướng đại nhân kia – sẽ hưu ta trước, hay là ta sau khi lợi dụng hắn xong sẽ đá hắn đi.
Ta tờ hòa ly thư vừa viết xong trước mặt, tiếc nuối thở dài một tiếng.
Đáng tiếc Yến Trầm Sương đã hạ lệnh cấm ta đặt chân vào sòng bạc, thanh lâu và những nơi tương tự, nếu không hôm nay ta chẳng phải có thể kiếm một món hời hay sao?
Yến Trầm Sương, cản đường tài lộc của ta, đúng là đáng hòa ly.
Vậy nên ta cứ thế cầm hòa ly thư đợi Yến tướng hồi phủ.
Đợi a đợi, đợi đến khi trời tối, đợi đến lúc các quan viên khác đều đã tan triều, đợi đến tận khi quá hẳn giờ mà ngày thường Yến Trầm Sương vẫn về nhà.
Thế mà hắn vẫn chưa trở lại.
Ta bỗng nhiên bực bội.
Vừa mới thăng quan thôi mà đã lười diễn đến sao?
Rõ ràng tối qua ta còn căn dặn hắn, trước khi hòa ly phải kiểm kê lại tài sản riêng, bảo hắn hôm nay về sớm một chút.
Đáng ghét, Thừa tướng thì ghê gớm lắm chắc? Đến lời của công chúa cũng dám không nghe!
Sắc mặt ta khó coi, ngồi ngay trước cửa, quyết định đợi hắn về để chuyện cho ra lẽ.
Kết quả, chờ về lại là một gã tùy tùng hoảng hốt.
Hắn Yến Trầm Sương say rượu cưỡi ngựa, ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Hơn nữa là ngã mà gáy chấm đất.
Giờ thì người đã đưa về, vẫn mê man bất tỉnh.
Ta sững sờ vài giây.
Tờ hòa ly thư trong tay lập tức bị siết nát thành một cục giấy vụn:
“Mau truyền thái y! Lập tức đi mời thái y tới đây!”
2
Yến Trầm Sương từ trước đến nay luôn xui xẻo mệnh lớn, lần này cũng không ngoại lệ.
Dù bị ngã ngựa, may mắn thay trên đường không có đá nhọn, không đến mức nguy hiểm tính m-ạ-n-g.
Hôn mê suốt nửa đêm, cuối cùng người cũng tỉnh lại.
Thấy hắn mở mắt, ta rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lập tức theo thói quen mà châm chọc một câu:
“Thế nào, rời khỏi bổn cung liền đáng để ăn mừng đến sao, có thể khiến Diêm đại nhân luôn khắc kỷ giữ lễ buông thả thế này?”
“Chỉ là Diêm đại nhân vẫn nên quý trọng mạng sống một chút thì hơn, dù sao bổn cung cũng không muốn…” Gánh trên lưng danh tiếng khắc phu.
Câu còn chưa dứt.
Bởi vì Yến Trầm Sương vừa tỉnh lại bỗng nhiên bật dậy ôm chặt lấy eo ta.
Ta: “?”
Hắn siết chặt đến mức suýt nữa ta không thở nổi.
“Ngươi định mưu bổn cung…”
“Điện hạ,” Yến Trầm Sương trước nay luôn không chút biểu cảm, giờ phút này lại đau khổ đến mức như sắp chết, “cầu xin người, đừng rời xa ta, ta không muốn xa người.”
Ta: “??”
Khoảnh khắc đó, ta suýt nữa cho rằng Yến Trầm Sương đang nhắm vào ngai vàng.
Nếu không thì thật không thể giải thích nổi vì sao hắn lại hi sinh đến mức này.
Thấy ta dùng ánh mắt khó diễn tả hắn, lại không một lời.
Yến Trầm Sương nghẹn ngào một tiếng, vành mắt cũng đỏ lên:
“Ta biết bản thân chỉ là một kẻ không thể lộ ra ánh sáng, nay người đó sắp trở về, điện hạ muốn cùng ta chia cắt cũng là chuyện dễ hiểu… Nhưng ta không muốn rời xa điện hạ.”
“Ta thề sẽ không đến trước mặt người đó, cũng không ảnh hưởng đến cảm giữa hai người. Chỉ cầu xin điện hạ đừng chán ghét ta, cứ để ta ở bên người, một món đồ chơi để người tiêu khiển cũng .”
Ta: “……Hả?”
Đám cung nữ, tiểu thái giám xung quanh: “……Ồ.”
Giữa ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, ánh mắt ấy dường như viết rõ hai chữ—”Công chúa và phò mã chơi cũng thật lớn”—ta chậm rãi nghiến chặt răng sau.
“Thái y,” ta nghiến từng chữ, “hắn có phải ngã đến mức hồ đồ luôn rồi không?”
Vị thái y cũng bị lời của Yến Trầm Sương cho chấn , lấy lại tinh thần, cẩn thận bắt mạch kiểm tra rồi chắp tay đáp:
“Diêm đại nhân hẳn là do chấn thương mà dẫn đến rối loạn ký ức, chuyện này chưa hẳn đã là điều xấu.”
Ta chỉ vào Yến Trầm Sương đang ôm chặt lấy ta, sống chết không chịu buông tay: “Ngươi chắc đây không phải chuyện xấu?”
Thái y Yến Trầm Sương ký ức rối loạn, chấn thương trên đầu chỉ là mồi dẫn, nguyên nhân thực sự là do khúc mắc trong lòng.
“Hiện tại đại nhân ký ức hỗn loạn, những chấp niệm và uất kết đè nén trong lòng từ lâu, có lẽ sẽ có cơ hội để giải tỏa.”
Thái y líu ríu một đống, ta cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Dù sao đại khái chính là, ký ức lộn xộn của Yến Trầm Sương chính là điều hắn hằng mong mỏi trong lòng.
Chẳng lẽ chấp niệm của hắn là muốn ngoại thất của ta?
Thật sự là quá chấn .
Yến Trầm Sương ngẩng đầu ta, thấy ta dùng ánh mắt kỳ quái hắn, vị đại nhân ấy bỗng nhiên nhoẻn miệng ngọt ngào với ta.
Ta: “……”
Chậc.
Nhìn kỹ lại… cũng không quá khó coi.
3
Mặc dù thái y không cần can thiệp quá nhiều, cứ coi như cho Yến Trầm Sương một cơ hội phát tiết cảm .
Nhưng nay tân đế vừa đăng cơ, triều cục còn chưa ổn định, đâu có thời gian cho hắn từ từ dưỡng bệnh.
Yến thừa tướng nhất định phải mau chóng hồi phục, mới có thể giữ vững lòng người.
Vì , ta che mắt Yến Trầm Sương lại, lạnh lùng hỏi thái y:
“Làm thế nào để hắn nhanh chóng bình phục?”
Thái y bảo ta cứ thuận theo tự nhiên, nếu ép buộc hắn tiếp nhận những ký ức mà hắn không thừa nhận, ngược lại sẽ dễ kích thích hắn, ra tổn thương không thể vãn hồi.
“Tuy nhiên, nếu điện hạ thực sự sốt ruột… có thể thử tái hiện một số ký ức sâu đậm của Yến đại nhân.”
Tái hiện những ký ức quan trọng có thể giúp Yến Trầm Sương khôi phục một phần ký ức thật sự, từ đó hóa giải nhận thức sai lệch hiện tại.
Vấn đề là…
Ta, với tư cách là “người thân” duy nhất của Yến Trầm Sương vào lúc này, thực ra lại chẳng hiểu gì về hắn.
Là đồng minh, ta chỉ cần biết hắn có thể giúp ta và hoàng đệ, là một thanh đao trung thành và hữu dụng.
Nhưng giờ đây, chính sự “không hiểu rõ” ấy lại khiến mọi chuyện trở nên phiền phức.
Ta không biết, đối với hắn, điều gì mới thực sự đáng để nhớ lại.
Yến Trầm Sương trâu ngựa cho ta suốt ba năm, trong ba năm ấy, hắn luôn lặng lẽ như không khí.
Một luồng không khí vô hình lại ở khắp nơi.
Ban ngày hắn phò tá hoàng đệ trên triều đình, đến tối lại giúp ta quản lý trung khuế, thu xếp chu toàn từ bữa cơm đến giấc ngủ, ngay cả quản gia trong phủ cũng không bận rộn bằng hắn.
Nếu đổi lại là ta, cuộc sống khổ sở quay cuồng như thế đừng là ký ức sâu đậm, ta chỉ ước có thể quên sạch.
Trừ khi Yến Trầm Sương có sở thích bị hành hạ, bằng không, giữa ta và hắn, e là chẳng có hồi ức nào đủ để hắn mãi khắc ghi.
Trong lúc bí bách không biết thế nào, ta bực bội đến mức đưa tay véo má hắn một cái.
Bình thường gương mặt kẻ này lạnh lùng như tảng băng, mà bây giờ mất trí lại ngoan ngoãn hơn nhiều.
Bị véo mặt cũng không trốn, còn chủ nghiêng khuôn mặt kiều tựa đào mận lại gần, như thể mong ta tiếp tục hành hạ hắn thêm vài cái nữa.
Nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, ta mất kiên nhẫn, lại véo hắn mấy cái.
Chẳng cần dùng quá nhiều sức, khuôn mặt Yến Trầm Sương đã bị ta véo đến đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên ướt át, đáng thương ta.
Người trước nay luôn lạnh lùng băng giá, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ bị người khác bắt nạt, khiến ta ngây người trong chốc lát.
“Điện hạ, vẫn muốn tiếp tục sao?”
“Nếu người muốn đi xa hơn một chút… cũng không sao đâu…”
Trước khi mọi chuyện trở nên quá mức không đứng đắn, ta rốt cuộc hoàn hồn, lập tức giữ chặt tay Yến Trầm Sương.
“Tất cả lui xuống!”
Ta hoảng loạn phất tay đuổi mọi người đi, sau đó chính mình cũng cuống cuồng chạy mất.
Yến Trầm Sương mất trí, quả thực đáng sợ quá mức!
Bạn thấy sao?