9
Chưa kịp chạm tay vào cánh cửa, cổ tay đã bị một lực mạnh mẽ giữ chặt.
“Hoàn Nhất.”
Ta cứng cổ, nhất quyết không hắn.
Bên tai truyền đến một tiếng khẽ, mang theo ý chế nhạo.
Những ngón tay lạnh như băng nâng cằm ta lên, ép ta phải đối diện cùng hắn.
“Bổn vương , ta thua rồi. Cùng ta trở về đi.”
Lời lặp lại hết lần này đến lần khác, khiến ngọn lửa giận trong lòng ta bốc lên hừng hực.
Ta thẳng vào mắt hắn, chẳng nhường nửa phần, giọng đầy châm chọc:
“Vương gia, người đang gì ? Thật khiến ta hồ đồ không rõ.”
“Người dây dưa mãi không dứt, chẳng lẽ muốn , người hối hận rồi? Đã rồi sao?”
“Người nên nhớ rõ, ngày ấy khi ta cầu xin người, đó đã là ranh giới cuối cùng của ta.”
“Mà người đã bước qua cánh cửa ấy, thì ta cũng sẽ không quay đầu lại nữa.”
Nụ trên gương mặt hắn dần biến mất, ánh mắt đen thẫm dưới ánh nến khi tỏ khi mờ.
“Hôm đó, không có chuyện gì xảy ra cả. Ta đã dùng nội lực điểm huyệt nàng ta.”
“Ta không phủ nhận, thuở đầu là lợi dụng nàng, giữa ta và nàng ấy, đã không còn gì nữa.”
“Ta biết nàng oán ta, ta có thể bồi thường.”
Lần đầu tiên, hắn kiên nhẫn đến thế, giải thích từng câu cho ta.
Nếu là mấy tháng trước, chỉ cần hắn hứa nửa câu như thế, e là ta đã đến rơi lệ.
Nhưng hiện tại, ta chỉ cảm thấy nực và chua chát.
Không có gì xảy ra? Thật sự không có?
Nếu đúng như lời hắn , cớ gì ngày ấy không mở lời giải thích? Ta lại đến mức suy sụp như ?
Rốt cuộc là hắn vốn chẳng có ý giữ ta, hay là… đến cả khi ấy, hoàng hậu vẫn cự tuyệt hắn?
“Những điều này, người không cần phải với ta nữa.”
“Chúng ta… cũng không có gì để bồi thường.”
“Nhất Nhất.”
Thẩm Kỵ Bạch nhắm mắt, như đang thở dài, lại như đang nén nhịn điều gì đó.
“Vậy rốt cuộc nàng muốn ta thế nào?”
Hắn dường như vẫn nghĩ rằng, ta chỉ đang bộ, đang hờn giận.
Ta chợt cảm thấy thật mỏi mệt, chẳng biết phải thêm điều gì, chỉ thấy đêm nay dài lê thê.
“Vương gia, trời không còn sớm, xin người trở về đi.”
“Nhất Nhất, đi cùng ta.”
“Ta sẽ không quay về nữa.”
Ta rất đỗi bình thản:
“Ngày đó, bọn họ chèn ép ta, ta chẳng khác nào một con chó.”
“Khi ta quỳ rạp nơi đất, ta đột nhiên hiểu ra.”
“Chỉ cần ta còn ở trong phủ một ngày, thì cả đời này ta sẽ không thể đứng thẳng người.”
“Là người hay là chó, lựa chọn thế nào rõ ràng lắm, phải không?”
“Nhất Nhất, ta biết nàng chịu nhiều uất ức.”
“Là Thẩm Mặc quá kiêu căng, ta sẽ nghiêm khắc quản giáo, không để xảy ra lần nữa.”
“Vương gia.”
Ta im lặng một thoáng, rồi nhếch môi nhạt:
“Kỳ thực, ta không trách nàng, cũng không trách người, chẳng trách bất kỳ ai.”
“Là ta tự mình dâng đến, tự rẻ rúng thân mình, thì sao có thể oán kẻ khác ta không có cốt khí?”
“Ta chỉ là… muốn tìm lại phần cốt khí đã đánh mất ấy.”
Thẩm Kỵ Bạch lặng thinh.
Có lẽ do ánh nến mờ mịt, ta chợt hoa mắt mà thấy trong mắt hắn có tia thương xót.
“Nhất Nhất.”
Thẩm Kỵ Bạch chậm rãi cất tiếng, như đã hạ quyết tâm điều gì đó.
Hắn từ từ tiến tới, áp ta vào cửa phòng, ánh mắt dịu dàng như nước lặng, dõi theo từng đường nét trên gương mặt ta:
“Làm vương phi của ta đi.”
“Chiếc trâm cài này, lõi từ gỗ đào trong chùa Hộ Quốc, lần trước ta đã muốn tặng nàng.”
“Ta biết, chuyện xưa không dễ dàng xóa bỏ.”
“Gả cho ta đi, chúng ta từng bước mà đi, không?”
Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ, trông có chút quen mắt.
Chiếc trâm ấy nửa phần là lõi gỗ, nửa phần là ngọc dương chi, dây quấn liền mạch, tạo hình uyển chuyển, vô cùng tao nhã.
Ta sững người.
Từng có người chê ta rằng: vương gia tôn quý như ngọc, ngươi chẳng qua chỉ là một cọng cỏ lau úa, sao có thể xứng đôi?
Thì ra… lời ấy, hắn cũng từng nghe.
Nhìn chiếc trâm dung hòa giữa mộc mạc và mỹ lệ, ta bỗng hiểu — đây chính là lời đáp hắn dành cho thế nhân.
— Nàng chẳng hề không xứng, ta và nàng, vốn dĩ tương hợp.
Thuở xưa, hắn giẫm đạp tấm chân của ta, lợi dụng ta, rồi lấy lời hôn ước xa vời treo ta giữa trời cao.
Nay, lại nâng niu cầu hôn, lời lẽ tha thiết chân thành.
Trong lòng ta, ngọt đắng chen lẫn, khó phân rõ ràng.
“Lúc ta chiếc trâm này, đã nghĩ nếu nàng thấy , nhất định sẽ thích.”
Thẩm Kỵ Bạch nhẹ nhàng đặt tay lên eo ta, giọng trầm thấp mê hoặc lòng người.
Nơi góc tối mờ ánh nến ấy, hắn rũ mi xuống, ánh dọc theo khuôn mặt ta chậm rãi trượt xuống.
“Nhất Nhất… Nhất Nhất…”
Hắn bỗng nâng tay, đặt sau cổ ta, đầu ngón tay miết nhẹ, không mạnh không nhẹ.
Cánh tay còn lại, lực đạo nơi hông bỗng siết chặt hơn một phần.
“Ta đã từng để vuột mất nàng một lần, sai lầm ấy, ta sẽ không lặp lại.”
Bạn thấy sao?