15
Thấy ta lặng thinh, hắn càng càng chậm, càng chân thành, mà cũng càng tuyệt vọng.
Tiếng mưa dần thưa, không gian lặng ngắt như tờ.
“Ta từng mơ một giấc mộng.”
Ta thở dài, nửa thật nửa :
“Trong mộng, có kẻ lột xiêm y của ta, ta liều mạng chống cự.”
“Là người, một kiếm chém đứt cánh tay hắn.”
“Thân thể người cũng chẳng tốt, trên lưng còn ba mũi tên.”
“Đối với người mà , ta chỉ là một kẻ xa lạ chưa từng quen biết.”
“Vậy mà người vẫn che chở ta suốt một ngày một đêm.”
“Người bảo ta: ‘Tiểu nương tử, chớ sợ. Nàng phải sống cho thật tốt.’”
“Giấc mộng ấy quá đỗi chân thật, khiến ta ngay lần đầu gặp người… đã tâm.”
Thẩm Kỵ Bạch ngẩn ngơ ta:
“Mộng… ư?”
Ta bỗng nhớ lại chuyện của nhiều năm trước.
Dù đời này người không cần cứu ta nữa, khi bình định thổ phỉ, hắn vẫn bị thương.
Khi ta bôi thuốc cho hắn, tay run đến độ thoa nhầm mấy lần, thuốc cũng bôi lộn xộn.
Hắn khi ấy còn , ngỡ rằng ta sợ cảnh thịt da toác ra.
Nhưng thật ra, là vì ta đang mừng thầm.
Mừng vì ta từng chứng kiến cảnh còn ghê rợn hơn thế nhiều lần.
Hắn từng một mình trấn giữ hang ổ của bọn thổ phỉ, suốt một ngày một đêm.
Dùng máu thịt của bản thân, đổi lấy an nguy của ta.
Thế , ta khi ấy đã là thê phụ có chồng.
Dẫu giữ một mạng, cuối cùng vẫn bị nhà chồng ép vào đường cùng, phải uống rượu độc tự tận.
Ngay khoảnh khắc đó, ta đã nghĩ:
Thật đáng tiếc thay.
Một vị Vương gia vì ta mà liều mình cứu mạng, cuối cùng lại uổng phí cả đời.
“Vương gia, ba năm qua, người sống có vui vẻ không?”
“Ta… có tính là giúp người điều gì không?”
Ta chăm hắn, đây là câu hỏi sau cùng của ta.
Thẩm Kỵ Bạch tựa hồ nghe ra ý từ biệt, nước mắt nhỏ xuống tay từng giọt.
Thanh âm khản đặc:
“Đây là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời ta.”
Ta cúi đầu khẽ :
“Vậy thì, chẳng uổng phí.”
“Này, người xem… mưa cũng tạnh rồi.”
Ta chầm chậm đứng dậy, nhẹ tay vỗ vai hắn:
“Vương gia, người là bậc tốt lành. Mong người trân trọng quãng đời còn lại.”
Ta đẩy cửa bước ra.
Trời đất sau cơn mưa như gột rửa tinh tươm.
Cây bách trong sân thêm phần xanh biếc, đá lát sáng bóng, hương thơm bùn đất lan tỏa trong gió.
Thẩm Kỵ Bạch đã rời đi.
Ta cúi nhặt một viên đá nhỏ, ném lên mái ngói xanh:
“Chưa xuống nữa à?”
Quả nhiên, một thân ảnh cao lớn quen thuộc liền từ trên mái ngói nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp vững vàng trước mặt ta.
Giang Cửu hơi nhướng mày:
“Ôn chuyện cũ xong rồi?”
Ta vừa tức vừa buồn , đưa tay phẩy phẩy trước mũi:
“Gió từ đâu mang theo vị chua thế kia?”
“Hừ.”
Giang Cửu liếc ta một cái, ánh mắt nửa giễu nửa giận:
“Lần này thì sao? Lại muốn rời đi? Lại định dọn nhà?”
“Ta trông bộ dạng của Thẩm Kỵ Bạch lúc rời đi cứ như là sắp chết tới nơi, e là không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Ta kéo tay hắn, nhẹ giọng :
“Không đâu, chắc là y sẽ không quay lại nữa.”
Sắc mặt Giang Cửu càng lúc càng khó coi:
“Ngươi hiểu rõ y đến sao?”
Ta bật , phất tay:
“Cũng chẳng phải, chỉ là ta nắm chắc một điều – khiến y chẳng còn cơ hội mà quay lại.”
“Đừng quên, giờ chúng ta là kẻ chiếm giữ địa thế, Vương gia nào tới cũng phải tính toán cẩn trọng.”
“Chúng ta cố gắng bấy lâu, chẳng phải là vì muốn có cái quyền chủ này sao?”
Sắc mặt Giang Cửu lúc này mới dịu đi đôi chút, tay cũng siết chặt lấy tay ta:
“Vậy mới đúng.”
Từ sau hôm đó, Thẩm Kỵ Bạch quả thực không còn tới tìm ta nữa.
Chúng ta tiếp tục mở rộng thế lực, từ trà, tơ lụa, rượu, trái cây cho tới hương liệu, phẩm nhuộm, đều có dấn thân.
Thương lộ của chúng ta trải dài khắp miền Bắc.
Ngay cả Hoàng đế cũng từng nếm thử gia vị của “Giang hiệu”, không tiếc lời khen một tiếng “tuyệt”.
Dù ta chẳng hỏi han, song tin tức về Thẩm Kỵ Bạch vẫn cứ rơi vào tai.
Hắn bắt đầu mạnh tay tiêu diệt thổ phỉ, đánh hạ từng sơn trại một.
Một lần cờ gặp gỡ, đoàn buôn của ta lại chạm mặt đội binh của hắn.
Vị Vương gia mang sát khí đằng đằng ấy khi thấy cờ hiệu có chữ “Giang”, liền cao giọng truyền lệnh dừng quân.
Kẻ dẫn đầu vừa run rẩy xuống ngựa định hành lễ, hắn đã vung tay, ra lệnh quân đội dẹp sang hai bên, nhường đường cho thương đội qua trước.
Tức thì, danh tiếng “Vương gia thương dân” lại càng vang xa, mà bảng hiệu “Giang hiệu” cũng rạng rỡ thêm một phần.
Khi nghe chuyện này, trong lòng ta rất bình thản.
Tựa như một cánh hoa trắng rơi xuống dòng suối trong, chỉ dội lên một vòng sóng nhẹ.
Nhưng nước vẫn chảy xuôi, chẳng lưu lại cũng chẳng vương vấn.
Tầm thường, nhẹ tênh.
Ngày tháng nối nhau trôi, thoắt cái đã hai năm nữa.
Một ngày nọ, Thẩm Mạt đột nhiên tìm đến cửa.
Nàng vấn tóc theo kiểu phụ nhân, mày chau nhẹ một cách quen thuộc.
Bước sau thị nữ, đi từng bước nhỏ, trông có phần rụt rè, thiếu tự nhiên.
Bạn thấy sao?