Ta đã thất bại trong lần công lược này. Hôm đó, chính là ngày đại hôn của Bùi Kinh Vũ và người trong lòng. Tiếng chim loan rộn ràng, long phụng giao hòa. Mọi người đều khen đôi tân nhân xứng lứa vừa đôi, là mối lương duyên trời ban. Chỉ riêng ta — lặng lẽ thu dọn hành lý, rời khỏi núi Thương Khê. Nhiều năm sau, Bùi Kinh Vũ bất ngờ gặp lại ta, trong tay ta là một đứa trẻ nhỏ. Hắn đỏ mắt, run giọng hỏi: “Đây là… con của chúng ta sao?” Hắn đưa tay định bế lấy đứa bé. Ta khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Thì ra sư huynh vẫn thích nói đùa như trước. Giữa ta và huynh, sao có thể có con được chứ?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?