Yến Hoang – Chương 5

Chương 5

12

Rất lâu sau, chân ta đứng đến tê dại, A Tiềm vẫn cúi đầu ngồi nơi bậc hiên, mà đường về phòng lại buộc phải đi ngang qua chỗ hắn.

Đang lưỡng lự, thì giọng hắn đột ngột vang lên.

“Ra đi, ta lại không ăn thịt người đâu.”

Ta gượng bước ra, còn chưa kịp giải thích rằng mình chẳng nghe thấy gì hết, thì hắn đã vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho ta ngồi xuống cùng hắn một lát.

Lồng đèn treo lơ lửng trên đầu, ánh sáng mờ mờ lay .

Hắn hỏi ta vì sao đối với hắn luôn có thêm một phần xa cách và dè chừng hơn so với người khác.

Ta đáp:

“Bởi vì ngươi là hoàng tôn mà, cao cao tại thượng.”

Giống như Bùi Hoán, ngoài mặt thì thân thiện, trong xương tủy vẫn là kiểu người cao ngạo không cho phép kẻ khác trái ý.

Thế giờ phút này, hắn dường như lại vì sự cao quý ấy mà rơi vào mê mang.

“Yến nhi.” – Hắn khẽ hỏi –

“Ngươi xem, thế nào mới là một minh quân?”

Một câu hỏi lớn đến thế, quả thật khó ta.

Ta vắt óc suy nghĩ, với tầm hiểu biết cạn cợt của mình, cuối cùng chỉ :

“Ừm… nếu có thể để bá tánh ăn no mặc ấm, không phải sống cảnh tha hương phiêu bạt, ngày đêm khiếp đảm… thì đã là rất tốt rồi.”

Nỗi khổ đói khát khi còn nhỏ, thực sự chẳng dễ quên.

Vì thiên tai mà không triều đình cứu tế kịp thời, dân chúng tầng dưới chẳng khác nào bèo dạt, người chết thì chết, kẻ sống thì lưu tán khắp nơi.

Nhớ lại hồi nhỏ, Tằng Giác từng dạy ta đọc một câu thơ…

Là… là…

“Thân thế chìm nổi… như mưa đập lên bèo.”

Ta bừng tỉnh, vỗ tay :

“Nếu là một vị vua tốt, chắc cũng không thể thiếu những hiền thần biết lo nước thương dân, có thể viết ra những câu thơ ấy mà phò tá bên cạnh. Trên dưới đồng lòng, thì sớm muộn cũng sẽ thiên hạ tôn xưng là thánh minh.”

Nói xong, ta hơi ngại ngùng.

Dù gì cũng chưa từng đọc qua mấy quyển sách, mà giờ lại dám bàn chuyện quốc gia đại sự.

Ta vốn tưởng A Tiềm sẽ như thường lệ, nhạo ta một phen.

Không ngờ hắn lại lặng lẽ ta thật lâu, rồi nghiêm túc :

“Ta đã xem thường ngươi, Yến nhi. Ngươi không phải người vô dụng.

Những lời trước đây ta , mong ngươi đừng để trong lòng.

Những điều hôm nay sư phụ với ngươi… ta đã hiểu rồi.”

Hắn như một chậu nước lạnh dội tỉnh người, thần thái phấn chấn hẳn, lập tức đứng dậy, còn thân mật xoa đầu ta một cái.

Chỉ để lại mình ta ngồi dưới hiên, ngẩn người suy nghĩ.

…Ta gì mà lại thành lời cảnh tỉnh răn dạy rồi sao?

Đến cả hoàng tôn cũng ta khai ngộ nữa ư?

Ta ôm mặt, bắt đầu mơ mộng viển vông…

Biết đâu, ta thật sự là nhân tài có khiếu đọc sách.

Sau này biết đâu còn có thể thi đậu mà một nữ tiên sinh cũng nên!

13

Tằng Giác vốn không phải kẻ muốn trốn tránh mãi mãi. Tuyên Đế một khi lâm bệnh, cơ hội ắt sẽ đến. Nhưng cũng đồng thời, sự cảnh giác từ họ Triệu và Hồng Trung đối với bọn họ sẽ ngày càng siết chặt.

Tuy ta không hiểu đại nghĩa gì cao xa, có một hôm hắn và Tôn tướng quân trò chuyện, khiến ta phần nào hiểu tâm ý trong lòng hắn.

“Nếu có thể chế ngự kẻ xâm lấn, thì cần gì phải chóc quá nhiều.”

Tuyên Đế ngày tàn đã gần, lòng người trong triều lẫn ngoài đều chia rẽ. Việc họ phò trợ hoàng tôn đăng cơ là chuyện sớm muộn.

Nhưng cái ngôi vị ấy… nhất định phải danh chính ngôn thuận mà có .

Một cơn thịnh nộ bộc phát, dù có xác chất thành núi thì cũng có thể đoạt thắng lợi nhanh hơn.

Nhưng đến lúc ấy, lòng người… cũng sẽ không còn.

Phải dùng mưu, khiến kẻ địch đang lúc đắc ý nhất phải thua trong chớp mắt.

Thắng bằng tổn thất nhỏ nhất, giành lấy chiến cuộc lớn nhất.

Hắn càng lúc càng sâu, ta đã có phần nghe chẳng hiểu, chỉ thấy trong mắt Tôn tướng quân ánh lên sự kính phục.

Người từng thư sinh phụ thân dạy rằng: “Quân tử đường hoàng ngay thẳng”, nay đã lặng lẽ khuấy đảo phong vân đến mức chẳng ai thấu.

Ba ngàn sợi tóc đen đã bị cạo sạch, mà vẫn mình đã hoàn tục.

Hắn thì như thể có thể buông bỏ vạn sự, thế mà lông mày khóe mắt vẫn luôn vương vẻ u sầu chẳng tan.

Thở dài.

Họ còn đang chuyện điều binh âm thầm, chia hai đường tấn công, mà ta thì đã hồn phiêu phách lạc, bay đi tận chốn nào.

Tôn tướng quân đi rồi một hồi lâu, ta mới giật mình hoàn hồn.

Một chén trà đưa tới.

Tằng Giác mỉm :

“Nhíu mày suy nghĩ gì ?”

Ta mím môi nhận lấy, ấm nóng mang theo chút vị đắng.

Thật ra ta muốn hỏi hắn — vì sao rõ ràng giống như một nhân vật phong lưu trí tuệ như Gia Cát Khổng Minh trong tuồng kịch, tay cầm quạt lông, điểm chỉ thiên hạ… mà hắn lại như mang nỗi u sầu khó ?

Nhưng ta không dám hỏi.

Sợ bản thân nghĩ quá xa.

Hắn cũng là người hay nghĩ nhiều, tưởng rằng ta lo lắng vì sắp đổi thân phận, phải một mình đi về phương Bắc.

“Có sợ không?” – hắn hỏi.

Bảo là không sợ thì đúng là khoác.

Ta ngượng ngùng cúi đầu, khẽ gật.

Tằng Giác mỉm , ra hiệu ta ngẩng đầu, ngước bầu trời.

Ta chẳng hiểu gì, vẫn theo.

Thật hiếm khi trời không mưa, bầu trời xanh thẳm trong vắt, không mây, không gió, không ranh giới — như một tấm gương nước che phủ phía trên.

Giọng hắn vang lên, nhẹ như gợn sóng trên mặt nước:

“Yến Yến, một khi ngươi bước ra khỏi nơi ấm áp xa hoa ấy, có thể sẽ phải chịu gió mưa dập vùi, bước nhầm vào hẻm hiểm, gặp phải loài sói lang.”

Cực khổ và bất an đan xen ngày đêm, mỗi bước đều khó nhọc không ngừng.

Chân phồng rộp chảy máu, cũng không thể dừng lại.

Thậm chí có lúc — sẽ bị ép phải cầm lên con dao nhuốm máu người, mới có thể mở một con đường sống.

“Nhưng… ngươi vẫn phải bước ra.”

“Bước vào thế giới ngoài kia.

Nó rất nghiêm khắc.

Gió sương, mưa bão sẽ không vì ngươi là nữ nhi yếu ớt mà thương xót nương tay.”

Nó đối xử công bằng với tất cả.

Dù ngươi ngã, thì cũng phải ngã cho thật oanh liệt.

Bởi vì giang hồ vốn không dành riêng cho ai cả.

“Nhưng nó cũng rất bao dung.

Bao dung đến mức… cho phép ngươi cùng loài ưng sải cánh bay cao.”

Trên cao chín tầng trời, một cánh chim mảnh khảnh lao vút từ mặt đất lên, thẳng tắp tung bay.

Ta ngẩn ngơ ngẩng đầu dõi theo.

Tựa như trở về thuở thơ ấu, hắn đã đem những điều mình nghe từ phụ thân, hóa thành lời dạy dịu dàng kiên nhẫn, từng câu từng chữ, truyền lại cho ta.

Chỉ khác là…

Lần này, chẳng còn người cha nào vỗ về hắn nữa.

Tất cả đều là những điều hắn tự lĩnh ngộ ra, từng bước bước qua bụi gai, từng trận chịu lấy đau thương, mới có .

Nhưng như trước nay, hắn chưa từng tiếc lời chia sẻ với ta.

Giờ phút chia tay đang cận kề, hắn như một huynh trưởng, dặn dò đủ điều.

Còn tự tay buộc chặt lại dải lụa đỏ hơi lỏng bên búi tóc song hoàn của ta.

Đường đã khác, thì không thể đi cùng nhau.

Nhưng tấm lòng vương vấn… mãi chẳng thay đổi.

Hắn ta thật sâu, hệt như năm xưa ta lặng lẽ hắn rời đi.

“Lần này đi rồi, đừng quay đầu lại nữa, hiểu chưa?”

Trong lời chia ly tưởng như bình thản kia, ta cảm nhận một tia dự cảm chẳng lành.

Hắn lại lặp lại lần nữa, như thể ta là một tiểu hài nhi hay trở mặt, nhất định phải có lời hứa chắc chắn mới .

Ta đành gật đầu, cam đoan với hắn rằng —

Ta sẽ luôn bước về phía trước.

14

Hôm ấy, chúng ta chia hai ngả.

Lợi dụng đêm tối, Tằng Giác và A Tiềm lên cùng một con thuyền, còn Tôn tướng quân dẫn ta đi thuyền khác, đến bến đò.

Ta biết — bọn họ đã bắt đầu hành rồi.

Tôn tướng quân đưa ta đến tận bến, sau đó mới quay lại hội họp với bọn họ.

Hai con thuyền đi song song một đoạn, qua khỏi Hổ Loan thì chia đường.

Trên trời trăng tròn như tấm ngọc bích, ánh sáng rải khắp, mặt sông sóng nước lung linh, gió thổi tới, lau sậy ven bờ đung đưa nhè nhẹ.

Ta ngồi trên thuyền, sang con thuyền nơi Tằng Giác đang ở.

Tôn tướng quân bên cạnh :

“Mới đi chưa bao xa, đã quyến luyến ca ca như thế rồi à, Yến nhi à, nha đầu này đúng thật là bám người ghê lắm.”

Ta ngượng ngùng lấy tay che mặt, lí nhí:

“Thưa tướng quân, người đừng trêu ta nữa.”

Tướng quân sang sảng, thuyền tiếp tục chầm chậm trôi.

Bỗng nhiên —

Trong không khí có một mùi khét của thuốc súng, theo gió lặng lẽ lan tới.

Tim ta run lên.

Trăng bị mây che, khắp nơi yên lặng đến rợn người.

Ta còn chưa hiểu cảm giác bất an trong lòng từ đâu mà tới, theo bản năng quay đầu về con thuyền phía trước.

Ầm!

Một ngọn lửa lớn bùng lên, cuốn theo gió rít gào.

“Nhảy mau!”

Phía sau ta có người đẩy mạnh, ta ngã nhào xuống nước.

Gần như cùng lúc đó, con thuyền ta đang ở cũng nổ tung như chiếc phía trước, tan thành mây khói.

Nước sông tràn vào tai vào mũi, gỗ vỡ đen ngòm rơi xuống bên cạnh, nước nóng rực lên như chuyển màu máu.

Màu của địa ngục.

Bản năng sinh tồn khiến ta cố gắng bơi về phía đám lau sậy.

Ta ngoi lên mặt nước, thở dốc về phía sông nơi khói đen cuồn cuộn.

Khoảnh khắc ấy, ta như chiếc thuyền bị thiêu rụi, hồn phi phách tán.

Tằng ca ca…

Giữa ánh lửa, một toán Cẩm y vệ bất ngờ hiện thân, bắt đầu lục soát tàn thuyền.

Bên tai ta vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt.

Ta ngoảnh lại, thấy trong đám bùn lầy, Tôn tướng quân nằm đó, vì che chắn cho ta mà bị thương.

“Tướng quân…” – ta gọi khẽ.

Không có hồi đáp.

Ta ép bản thân phải mạnh mẽ.

Không ngoái đầu thảm cảnh phía sau.

Phải rời đi ngay lập tức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...