Triệu Quý phi và Hồng Trung càng sợ hơn, bởi nếu Anh vương không thể kế vị, một khi Tuyên Đế băng hà, chẳng phải sẽ bị đám sĩ đại phu căm hận bấy lâu nay xé xác ra từng mảnh sao?
Bởi bọn họ không từ thủ đoạn để diệt trừ khả năng ấy, tất cả các triều thần không ủng hộ Anh vương, đều bị chèn ép công khai hoặc âm thầm.
Lão gia nhớ lại hôm ấy, trong triều có vị lão ngự sử cởi mũ dập đầu, khóc ra máu, rằng Anh vương vô đức, cầu xin Thánh Thượng vì lê dân bá tánh mà tìm lại hoàng tôn.
Hoàng đế chỉ nhắm mắt lại, lạnh lùng nghe lão thần đến khàn giọng rách họng, lạnh lùng trơ mắt lão thần dập đầu chết bên trụ đình để can gián.
Sau ngày đó, các vị các lão liền cáo bệnh rút lui.
Chẳng bao lâu sau, lại nghe Đông Xưởng phái đại bàng chó săn đi khắp nơi truy tìm tung tích hoàng tôn, ai có điểm nghi ngờ đều bị sạch sẽ.
Khắp nơi gió thổi cỏ lay, ai ai cũng khiếp đảm.
Lão gia mỏi mệt cúi đầu, sắc mặt trắng bệch:
“Hoán nhi, phụ thân không phải không muốn ép con chịu nhục mà cưới một nữ tử con không thích.
Nhưng giờ, không chọn phe thì không .”
Ông nặng nề nhi tử đang cố chấp trầm mặc trong sảnh:
“Từ nhỏ con sống trong nhung lụa, không có thứ gì là con muốn mà không .
Giờ thì nghe đây – ngày tháng như sẽ không còn nữa.
Cái ý định muốn nạp nha đầu kia trong viện thiếp, từ nay đừng mơ tới nữa.”
Bùi Hoán đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ánh hận đầy kiềm chế.
Lão gia :
“Đừng có ở đây giở thói ngang ngược với ta.
Ta hỏi ngươi, nếu cởi bộ y phục công tử kia xuống, bước ra khỏi cửa nhà họ Bùi, ngươi còn có gì để bảo vệ con chim yến nhỏ của ngươi?
Nhà họ Sử có Hồng công công chống lưng, ngươi thật không sợ nàng theo ngươi rồi bị tiểu thư họ Sử ghen ghét, đến mức sống chết khó toàn sao?”
Bùi Hoán sững sờ.
Kẻ từ trước đến nay trời không sợ đất không sợ lần đầu tiên phát hiện mình không thể muốn gì thì nữa.
Hắn hoang mang nghe tiếng mẹ nghẹn ngào rơi lệ, thấy bộ râu điểm bạc của phụ thân đang run rẩy trong làn gió nóng cuối hạ.
Run rẩy đến yếu ớt.
Phụ thân… sao lại có thể yếu ớt như ?
Hắn đầu óc trống rỗng, quay người bước ra ngoài.
Lai Hỉ nghe chuyện lớn như thế, dáng vẻ thất hồn lạc phách của công tử, trong lòng kinh hãi:
Hỏng rồi, hỏng thật rồi!
Giờ mà ra chuyện Yến nhi đã lén rời phủ thì chẳng phải là tự tìm đòn sao?
Tốt nhất là cứ giả vờ không biết, dặn đám sai vặt ở cửa góc cũng phải câm miệng cho chặt.
Sau đó, Bùi Hoán bị phụ thân nhốt trong viện, không cho gặp Yến nhi nữa.
Lai Hỉ giấu kín mọi chuyện, khiến hắn vẫn tưởng rằng Yến nhi còn đang ở trong phủ.
Cả hắn và Yến nhi đều nghĩ rằng những ngày tháng này chỉ cần cắn răng chịu đựng một chút là sẽ qua, đâu ngờ…
Cuộc đời, còn có thể tồi tệ hơn thế nữa.
6
Hỏng to rồi!
Ta bị thiếu niên kéo tay, cắm đầu cắm cổ chạy bạt mạng qua phố xá đông đúc, ngõ hẻm quanh co, trong lòng chỉ biết kêu khổ không ngừng, hối hận vì sao nửa canh giờ trước lại lo chuyện bao đồng.
Nửa canh giờ trước, mọi thứ còn bình yên tĩnh lặng.
Tằng Giác không biết đã dùng cách gì mà giúp ta lấy lương tịch từ quan phủ sớm hơn dự định, lại còn cho ta một chiếc thuyền, dặn dò ta trên đường phải cẩn thận, và tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện từng gặp hắn cùng thiếu niên kia với bất kỳ ai.
Ta tuy không hiểu rõ, cũng biết mỗi người đều có nỗi khó , đã nhận ân thì đừng tham lam thêm, nên ngoan ngoãn gật đầu, hứa sẽ giữ kín như bưng.
Ngay khoảnh khắc sau đó, Tằng Giác nhận một lá thư truyền bằng bồ câu, vẻ mặt thoáng chấn , cầm thư xong liền lập tức rời đi.
Ta tới bến thuyền, do thuyền dân sáng sớm phải đợi quan thuyền bên ngoài cổng nước đi trước nên chưa thể xuất phát, ta đành ngồi chờ ở một quán hoành thánh gần đó.
Một bát hoành thánh còn chưa kịp thổi nguội đưa lên miệng, đã thấy lá cờ Đông Xưởng u ám trên quan thuyền lặng lẽ phủ xuống.
Một đoàn Cẩm y vệ, thân hình vạm vỡ, lưng đeo đao, từ thuyền đổ bộ lên bờ, gió sông quấn theo mùi máu tanh, thấy đã khiến người ta lạnh sống lưng.
Mấy tên dừng lại ngay trước quầy, gọi hoành thánh ăn. Tên dẫn đầu hối thúc, một tên trẻ tuổi hơn thì tỏ vẻ mệt mỏi, lười biếng :
“Mấy ngày nay chém người đến mỏi tay, đến Diêm Vương sai quỷ tới đòi mạng còn muốn nghỉ ngơi nữa là.”
Tên cầm đầu liếc mắt:
“Mệt hả? Tự mình dâng đầu lên thì sẽ nhẹ nhõm hơn thôi. Từ núi Tử Vân truy đến Nam Kinh, chỉ còn lại một tên là xong việc.”
Tên trẻ tuổi có vẻ do dự:
“Mấy kẻ khác thì thôi, chứ hòa thượng cũng phải sao? Đại ca, hay là giao vụ này cho Tây Xưởng đi, dù sao bọn họ ngày nào cũng rảnh rỗi, nếu không kiếp sau ta có cầu Phật cũng chẳng dám ngẩng đầu.”
“Bớt lảm nhảm.” – Tên hán tử cướp lấy bát của hắn –
“Ngươi với ta tay đã nhuốm máu, tụng tám đời kinh cũng không rửa sạch đâu. Tên tuổi đã bị Diêm Vương ghi rồi. Mau lên, ngươi đi bắt người, ta về Trấn Phủ Ty báo với Chỉ Huy Sứ. Làm nhanh xong sớm, tối nay ca mời ngươi uống rượu ở Xuân Phong Lâu, còn sảng khoái hơn bát hoành thánh kia nhiều.”
Tên trẻ tuổi thở dài, lười nhác vác thanh đao dài ở mép bàn:
“Được rồi.”
Chỉ là khi đám người kia theo hán tử tới Trấn Phủ Ty, thì tên trẻ kia lại quay về bàn, tiếp tục ăn hoành thánh, có vẻ định ăn xong mới ra tay.
Ta nấp sau quán ở một góc, nghe hết thảy, sợ đến hồn vía lên mây, chân đã vô thức cất bước chạy từ lúc nào.
Hòa thượng ở núi Tử Vân.
Không phải chính là Tằng Giác sao?
Những ngày ta rời Bùi phủ, ở thành đã nghe không ít lời đồn.
Cẩm y vệ, trinh thám khắp nơi, ráo riết tìm hoàng tôn thất lạc.
Hễ ai tầm mười ba, mười bốn tuổi, chỉ cần có chút khả nghi là sẽ bị theo dõi.
Thà nhầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một người.
Nghĩ đến dáng vẻ lúc nào cũng giấu đầu hở đuôi của Tằng Giác và thiếu niên kia, ta toát mồ hôi lạnh.
Thực lòng ta rất sợ, rất muốn coi như chưa từng nghe gì.
Nhưng thỏi bạc nặng trĩu trong ngực, cũng giống như lương tâm của ta, khiến ta không thể ngơ.
Mạng người đấy.
Ta lặng lẽ rời bến, lao về phía sau miếu phu tử.
Chạy đến mướt mồ hôi, còn chưa tới cửa viện thì ở đầu ngõ chéo đã đụng phải thiếu niên tên A Tiềm.
“Sao lại quay về rồi?” – Hắn ngạc nhiên.
Ta thở không ra hơi, khản giọng :
“Mau chạy đi, có… có người muốn ngươi…”
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, kéo ta vào trong ngõ, nghe ta mấy câu, ngón tay hắn siết lại, bóp đến mức tay ta đau điếng.
“Trúng kế rồi!”
Ta mờ mịt “A” một tiếng, còn chưa kịp hỏi gì thêm thì bên trên đầu đã vang lên một tiếng khẽ.
Trên tường, tên Cẩm y vệ trẻ tuổi nọ ngồi xổm hờ hững, nhe răng , hàng răng trắng nhởn lạnh lẽo rợn người.
“Tìm rồi.”
Ta lạnh toát sống lưng.
7
“Chạy!”
A Tiềm thuộc đường thuộc lối, đẩy đổ đống rơm khô, kéo ta xuyên qua hẻm tối đông rẽ tây, quả thực đã bỏ xa bọn Cẩm y vệ một đoạn.
May thay, đầu óc ta dù đặc quánh như cháo, lúc này vẫn còn phân biệt chuyện gì đang xảy ra.
Một đám Cẩm y vệ giữa phố lớn lớn tiếng đòi bắt người, lại còn ra vẻ chậm chạp lười nhác, rõ ràng là có kẻ nghe , rồi lập tức quay về báo tin.
Dẫn rắn ra khỏi hang.
Thật đúng là coi người khác là kẻ ngốc để giỡn!
Ta chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
Và đúng thật ta đã trở thành kẻ ngốc…
A Tiềm cũng đầy một bụng tức giận, bị ta vướng víu, lại khiến Tằng Giác bị liên lụy, thế mà cũng không thể bỏ ta lại.
Ta cắn răng nuốt ngược vị máu tanh như lửa thiêu nơi cổ họng, suýt nữa mấy lần bị đám Cẩm y vệ phía sau tóm .
A Tiềm cố ý lao vào khu chợ đông người để kéo dài thời gian.
Chúng ta cầm cự đến khi Tằng Giác phát hiện có điều bất ổn, lập tức tới tìm, đánh xe cứu cả hai lên xe.
A Tiềm vừa leo lên tấm ván xe đã rút ngay tên, không hai lời liền kéo cung bắn thẳng về phía sau.
Tên Cẩm y vệ ban đầu chỉ ôm lòng nghi ngờ, thấy A Tiềm liều mạng như liền càng thêm chắc chắn, tránh mũi tên xong lập tức rút còi khói cảnh báo khắp thành.
Hỏng rồi.
“Sư phụ…” – A Tiềm cau mày Tằng Giác.
Tằng Giác ghì chặt dây cương, không ngoái đầu lại, tiện tay đỡ lấy ta đang nghiêng ngả, nhẹ giọng :
“Ngồi vững vào.”
Con ngựa kéo theo cỗ xe ván chòng chành như muốn sụp, bỗng ngoặt đầu, băng qua bến tàu, lao đi như điên trên con đường núi hẹp.
Một đường xóc lên dập xuống, ruột gan ta cuộn trào, vị chua dâng lên tận cổ, sống chết truy binh gì cũng chẳng nghĩ nữa, chỉ mong … nôn một trận thật đã.
Thế —
Điều kích thích hơn còn ở phía sau.
Tằng Giác nghiêng người sát lại, hương trầm đắng dịu vương nơi vạt áo len vào mũi, ta vẫn còn mơ hồ chưa hiểu gì.
Cây cao gió lớn, vách đá dựng đứng.
Hắn bịt chặt mắt ta, khẽ :
“Đừng sợ.”
Sợ gì nữa chứ.
Còn gì đáng sợ hơn hiện tại?
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng gió như dao cắt rít qua tai.
Tằng Giác ôm chặt ta, nhảy thẳng xuống dòng nước cuồn cuộn không thấy đáy nơi vách núi.
Má ơi!
Mạng ta… tiêu rồi!
Bạn thấy sao?