Lần này thật sự, tất cả đã kết thúc rồi.
Thấy tôi ngồi đó , gân xanh trên trán Lục Trật Nhiên nổi lên, ta hoàn toàn bộc phát: “Miên Miên suýt bị đến sảy thai, thế mà còn nổi à, đồ tiện nhân!”
Trong đôi mắt đỏ ngầu đầy sát ý, ta vớ lấy con d.a.o cắt bít tết trong đĩa, đ.â.m mạnh về phía tôi.
Nhưng cơn đau tưởng tượng mãi không đến.
Một giọt, hai giọt…
Chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống mặt tôi, còn kèm theo mùi m.á.u tanh.
Tôi mở mắt ra, thấy con d.a.o ở ngay trước mặt mình lại bị một bàn tay túm chặt lấy.
Nhìn theo bàn tay đó, tôi thấy Lục Trật Nhiên 17 tuổi xuất hiện ngay trước người tôi.
Cậu ấy dùng tay phải nắm chặt lấy lưỡi d.a.o sắc bén.
Máu tươi theo lòng bàn tay cậu ấy nhỏ giọt xuống mắt tôi, loang ra thành một đóa hoa túc rực rỡ.
5
“Cậu, cậu là…”
Lục Trật Nhiên 30 tuổi, thấy người trước mặt có vẻ ngoài gần như giống hệt mình khuôn mặt non nớt hơn, như bị sét đánh, ta sững sờ đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, sợ đến mức không nắm chặt nổi con dao.
Con d.a.o cắt bít tết rơi xuống đất, kêu loảng xoảng.
Anh ta lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế, mặt trắng bệch, hồi lâu không hoàn hồn lại .
Lúc này, Lục Trật Nhiên 17 tuổi quay đầu lại, khẽ mỉm với tôi: “Uyển Uyển, rồi, sẽ bảo vệ em…”
Lời còn chưa dứt, bóng hình cậu ấy như làn khói, biến mất ngay lập tức.
Tôi sững sờ tại chỗ, cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Chỉ có Diệp Chỉ Miên kinh hãi kêu lên: “A Nhiên, tay , lòng bàn tay sao lại có thêm một vết sẹo ?”
Nghe câu này, Lục Trật Nhiên 30 tuổi mới hoàn hồn lại, cúi đầu lòng bàn tay mình.
Anh ta sững sờ, đồng tử chợt co lại như đầu kim, cả người run rẩy, hơi thở nghẹn lại.
Mất vài giây, ta mới vừa lắc đầu vừa kinh hãi thốt lên: “Không, không thể nào, sao lòng bàn tay mình lại có vết sẹo…”
Lời còn chưa hết, ta đột nhiên ôm đầu, đau đến mức hít vào từng ngụm khí lạnh.
Chắc chắn là Lục Trật Nhiên 17 tuổi đã dùng tay không túm lấy dao, ký ức về việc bị thương đã xuất hiện trong não ta, nên lòng bàn tay ta tự nhiên cũng để lại vết sẹo.
“Sao lại thế này? Sao mình lại có ký ức kiểu này?”
“A Nhiên, bị sao ?”
Diệp Chỉ Miên nắm lấy cánh tay ta, ánh mắt hoảng loạn hỏi han đầy lo lắng.
Sau đó, ta còn đầy vẻ căm ghét trừng mắt tôi.
Cô ta tưởng đây là do tôi .
Lúc này tôi cũng dần dần hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.
Cất cây bút đi, tôi xách túi rời khỏi quán cà phê.
Đã ký giấy ly hôn rồi, tôi còn ở lại gì nữa?
“Khoan đã!”
Lục Trật Nhiên đột nhiên gọi tôi lại.
Anh ta nhanh chóng đuổi theo, túm lấy cánh tay tôi.
Tôi dùng sức hất ra, ánh mắt kiên quyết cảnh cáo: “Lục tiên sinh, giờ chúng ta không còn là vợ chồng nữa. Nếu còn tay chân với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lục Trật Nhiên sửng sốt, mặt đầy vẻ không thể tin .
“Uyển Uyển, em, em định đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà thu dọn đồ đạc, mau chóng dọn chỗ ra. Chẳng lẽ đợi sai người đuổi tôi đi à?”
Bạn thấy sao?