Anh ta khẩy: “Đằng nào cũng không sinh…”
Lời còn chưa dứt, hình như có thứ gì đó đột ngột xộc vào đầu Lục Trật Nhiên, khiến ta ôm lấy trán, rít lên một tiếng đau đớn.
Lắc lắc đầu, ta mới đầy vẻ khó hiểu lẩm bẩm: “Không sinh ư?? Sao mình lại thế nhỉ?”
Nhìn phản ứng của ta, tôi đại khái đã đoán ra rồi.
Nhưng rất nhanh, vẻ suy tư trên mặt ta biến mất.
Anh ta ngẩng đầu lên, vẫn dùng ánh mắt xa lạ và lạnh lẽo đó tôi.
“Hướng Uyển, tôi thấy không bằng Chỉ Miên, nên chúng ta ly hôn đi.”
Nghe ta nhấn mạnh lần nữa.
Bàn tay đang cầm ly cà phê nóng nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cốc ấm nóng, trong lòng tôi lại lạnh như băng.
Anh xem, người muốn rời đi, chưa bao giờ chỉ vì một lý do mà rời đi cả.
Mất đi một lý do, ta vĩnh viễn vẫn có thể tìm ra cái khác.
“Được, ly hôn. Nhưng tôi có một điều kiện.”
Tôi đẩy cuốn sổ nhật ký về phía ta, cúi mắt khẽ: “Anh phải tự tay viết lên đó, Lục Trật Nhiên không Hướng Uyển.”
Lục Trật Nhiên cuốn sổ nhật ký, rồi lại ngước mắt tôi, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngạc nhiên, lại đầy tò mò và chế giễu tôi.
“Vậy ra, muốn dùng cách này để níu kéo tôi à?”
“Hướng Uyển, xem phim cảm xem ngốc à? Thời trẻ ai mà chẳng vài lời đường mật, thề non hẹn biển. Đó đều là lúc đầu tôi nhất thời kích linh tinh, ra để lừa thôi, lại tin là thật à? Thật nực .”
Khóe môi nhếch lên nụ tự giễu, tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cuốn sổ nhật ký: “Nếu đã , thì viết đi.”
Lục Trật Nhiên sửng sốt một chút.
Ngần ngừ một lát, ta cầm bút lên, viết liền một mạch xong tám chữ đó – Lục Trật Nhiên không Hướng Uyển.
Viết xong, Lục Trật Nhiên với vẻ mặt dứt : “Nếu vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi sẽ viết thêm hai lần nữa.”
Không đợi tôi gì, ta lại viết thêm hai lần trước mặt tôi, dứt khoát rành mạch.
Tôi cuốn sổ nhật ký, trên đó không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng tôi biết, chắc chắn bên kia đã thấy.
Cầm bút lên, tôi dứt khoát ký tên vào tờ Giấy thỏa thuận ly hôn ta đã chuẩn bị.
Đứng dậy định rời đi, tôi lại bị Diệp Chỉ Miên gọi lại: “Hướng Uyển, cậu đợi chút, tôi có chuyện muốn với cậu.”
Sau đó ta bảo Lục Trật Nhiên đi mua chút gì ăn, là em bé đói rồi.
Lục Trật Nhiên dịu dàng gật đầu, rồi liếc tôi với ánh mắt cảnh cáo, đứng dậy rời đi.
Diệp Chỉ Miên đột nhiên giật lấy cuốn sổ nhật ký của tôi, lật xem, khóe môi nở nụ chế nhạo: “Đây là sổ nhật ký của A Nhiên à? Nghe trước đây ấy hay viết lên đây là thích cậu, tiếc thật nhỉ…”
“Anh ấy có thích cậu đến mấy thì sao chứ, nếu ấy thật lòng cậu mãi, thì sự tồn tại của tôi tính là gì đây?”
“Cậu có biết ấy mê mẩn tôi đến mức nào không, mỗi năm đến sinh nhật cậu, đến ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người, ấy sau khi ngủ với cậu đều sang đây với tôi.”
“Anh ấy đòi hỏi rất nhiều, lần nào chúng tôi cũng phải dùng hết mấy hộp, ngày hôm sau chân ấy đều mềm nhũn, chúng tôi đã để lại dấu vết ở chiếc Maybach của ấy, ở Văn phòng Tổng tài của ấy, thậm chí là ở chính phòng tân hôn của hai người đấy.”
Tôi tức giận giơ tay lên.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Chỉ Miên đã nằm vật ra đất, phát ra tiếng hét chói tai.
Diệp Chỉ Miên giả tạo nặn ra một giọt nước mắt: “Đều là lỗi của tôi, đã cướp mất vị trí Lục phu nhân của Hướng Uyển, nên ấy mới lỡ tay đẩy tôi.”
“A Nhiên, ngàn vạn lần đừng giận ấy.”
Lục Trật Nhiên trừng mắt tôi, hai mắt đỏ ngầu.
Tôi vừa định giải thích, ta đột nhiên đứng dậy, dùng sức bóp chặt cổ tôi, mắt long sòng sọc: “Sớm biết là tiện nhân bụng dạ hẹp hòi như , đáng lẽ lúc trước tôi không nên đỡ nhát d.a.o cho hắn, cứ để c.h.ế.t đi cho rồi!”
Tôi nghe , chua chát.
Anh xem đấy Lục Trật Nhiên, cho dù tôi đã với , sau này cứ một tí là lại lấy những chuyện này ra tổn thương tôi, vẫn chứng nào tật nấy.
“Lục Trật Nhiên, cái bộ mặt này của thật khiến người ta kinh tởm.”
Cuốn sổ nhật ký trong tay tôi rơi xuống trước mặt ta.
Lục Trật Nhiên 30 tuổi nhặt lên, ánh mắt ghét bỏ hét lên với tôi: “Cô tưởng cầm cái thứ rách nát này là có thể giữ chân tôi à?”
“Mỗi lần thấy mấy chữ trên này, tôi lại nhớ đến việc mình từng , cảm thấy buồn nôn và nhục nhã.”
“Trả nó cho tôi!”
Lục Trật Nhiên né tay tôi ra, túm lấy cuốn sổ nhật ký giật mạnh.
“Cô muốn nó à?”
Nghe tôi thế, giây tiếp theo, ta xé nát cuốn sổ nhật ký thành mảnh nhỏ ngay trước mặt tôi, rồi tùy tiện vung tay lên: “Vậy thì tôi cho đấy!”
Tôi khuỵu xuống đất, ngẩng đầu những mảnh sổ nhật ký vụn nát bay lả tả như tuyết.
Tôi đột nhiên bật , càng càng lớn tiếng.
Kết thúc rồi.
Bạn thấy sao?