Nước mắt nhỏ xuống sổ nhật ký, nhòe chữ.
Tôi sợ hỏng sổ nhật ký, không thể thay đổi quá khứ, vội vàng lau đi, kết quả lại dùng sức quá mạnh, xé rách giấy thành hai nửa.
Trong lúc hoảng sợ tột độ, tôi đột nhiên thấy mọi thứ trước mắt biến thành phòng bệnh viện.
Trước mặt tôi là một thiếu niên 17 tuổi với bụng băng bó dày cộm. Cậu ấy mặt mày tái mét, vết thương đau đớn khiến lông mày cau chặt.
Lục Trật Nhiên 17 tuổi một tay ôm chặt lớp băng gạc thấm đẫm máu, một tay khó khăn viết chữ trả lời, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Uyển Uyển, cậu yên tâm. Tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ nhất định sẽ không cậu…”
Vẻ mặt cậu ấy nghiêm túc và kiên định, như đang một việc vô cùng quan trọng.
Tay đột nhiên dừng lại, khoảnh khắc ngước mắt lên, cậu ấy thẳng vào mắt tôi.
“Uyển Uyển?”
Khoảnh khắc đó, đôi mắt trong veo như suối nước mà tôi tưởng chừng đã biến mất trong ký ức, lại một lần nữa hiện ra trước mắt tôi.
Môi hơi khô hé mở, cậu ấy còn chưa kịp gì, một hồi chuông điện thoại dồn dập chợt vang lên.
Nhìn lại trước mắt, căn nhà hỗn độn. Tất cả sự hỗn độn này… đều là do Lục Trật Nhiên của tuổi 30 mà ra.
Tiếng chuông điện thoại chói tai, sắc nhọn.
Là Lục Trật Nhiên 30 tuổi gọi đến, giọng điệu ra lệnh: “Đến quán cà phê dưới lầu công ty ngay lập tức, và Miên Miên có chuyện muốn trực tiếp với em.”
Đồng thời, trên sổ nhật ký cũng xuất hiện vài dòng chữ.
“Tin tớ không? Tớ nhất định sẽ không như đâu.”
“Tớ thích cậu, thích đến mức, ngay cả cái mạng này nếu cậu muốn lấy đi cũng .”
Chàng thiếu niên tuổi mới lớn si mê, luôn cho rằng lời thề sẽ trở thành đóa hồng đẹp đẽ nhất, chỉ cần trao tặng cho người mình .
Tôi siết chặt cây bút trong tay, mắt xuống.
“Được.” Tôi thầm nghĩ.
“Nếu không tin, thì tôi sẽ để Lục Trật Nhiên 30 tuổi tự mình cho biết.”
4
Đến quán cà phê, tôi thấy Lục Trật Nhiên đang đút bánh tart trứng cho Diệp Chỉ Miên.
Cô ta liếc tôi, nụ khiêu khích hiện lên trong mắt: “Hướng Uyển, cậu xem A Nhiên kìa, ấy cứ đòi đút cho mình ăn.”
“Ban đầu tôi định đến tìm cậu đấy, mang thai bất tiện quá, A Nhiên bảo cậu chạy qua một chuyến.”
“À, xin lỗi nhé, tôi quên mất cậu chưa từng mang thai, chắc không thể hiểu sự vất vả khi mang thai đâu nhỉ.”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn đã tức giận, ầm lên rồi.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng bận tâm lời ta chút nào.
Tôi Lục Trật Nhiên, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Lục Trật Nhiên đút nốt miếng bánh tart trứng cuối cùng cho Diệp Chỉ Miên, nhẹ nhàng lau khóe môi ta, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Sau đó, ánh mắt ta tôi lại trở nên lạnh lùng: “Hướng Uyển, chúng ta ly hôn đi.”
“Con của Miên Miên sắp chào đời rồi. Là cha của đứa bé, tôi không thể để nó bị người khác dị nghị.”
Bạn thấy sao?