Yên Hận Như Sóng [...] – Chương 3

Chương 3

Mười ba năm trước, Diệp Chỉ Miên đã cầu xin Lục Trật Nhiên đứng phía sau ta khi chụp ảnh, bị cậu ấy từ chối.

Cậu ấy kiên định đứng phía sau tôi, rằng không chỉ bây giờ, mà sau này chụp ảnh cưới cũng sẽ đứng cùng tôi.

Lời tỏ ngây ngô, non nớt ấy khiến vành tai tôi nóng ran.

Lục Trật Nhiên nghe tin chạy đến, thấy tôi toàn thân đẫm m.á.u thì sợ đến phát khóc.

Cậu ấy như phát điên ôm lấy tôi, mắt đỏ hoe bất chấp tất cả chạy về phía bệnh viện, van xin bác sĩ nhất định phải cứu tôi.

Nhưng đáng tiếc, vẫn quá muộn rồi, tử cung của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, cả đời này đều không thể mang thai nữa.

Cậu ấy ôm tôi khóc nức nở, đồng thời lập lời thề độc rằng sẽ thương tôi kiếp này đời này, không để tôi chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Nhưng sao tôi có thể ngờ , bây giờ ấy lại ngoại với chính kẻ thủ ác năm xưa đã tôi là Diệp Chỉ Miên, thậm chí còn có con với ta.

“Lục Trật Nhiên, hứa với tôi, nếu cậu thích tôi, thì hãy rời khỏi cuộc đời tôi.”

“Càng xa càng tốt! Được không?”

“Coi như là tôi cầu xin cậu đấy!”

Mãi không nhận hồi âm, tôi ôm cuốn nhật ký cuộn tròn trên sàn nhà, mơ màng thiếp đi.

Trong mơ, cậu ấy cuối cùng cũng chạy thoát khỏi con hẻm.

Vẻ mặt cậu ấy hoảng loạn và sốt ruột.

Đột nhiên bị lạnh cóng đánh thức, tôi thấy bên ngoài trời đã về khuya.

Lục Trật Nhiên năm 30 tuổi vẫn không về nhà suốt đêm, một cuộc điện thoại, thậm chí một tin nhắn cũng không có.

Thế Diệp Chỉ Miên thì cứ mười phút lại đăng một dòng trạng thái lên dòng thời gian, tổng cộng ba mươi bài.

Bài đầu tiên là cảnh Lục Trật Nhiên đeo vật gia truyền lên cổ ta.

Bài thứ hai là Lục Trật Nhiên nhẹ nhàng thổi nguội súp gà rồi tự tay đút cho ta uống.

Bài thứ ba là cảnh ấy úp mặt vào bụng ta, vẻ mặt hạnh phúc lắng nghe thai máy.

Bên dưới mỗi dòng trạng thái đều có bè like và chúc phúc.

“Chúc mừng Lục thiếu gia lên chức bố.”

“Tôi đã bảo rồi, Lão Lục sẽ không giữ khư khư Bạch Hướng Uyển cái loại không biết đẻ trứng đó đâu, các ông còn không tin.”

“Bạch Hướng Uyển sao xứng với Lục thiếu gia chứ? Diệp Chỉ Miên và Lục thiếu gia của chúng ta mới thật sự là trai tài sắc, trời sinh một cặp.”

Dòng trạng thái nào Lục Trật Nhiên cũng like.

Có lẽ trong thâm tâm ấy cũng nghĩ như .

Thoát khỏi dòng thời gian, tôi nằm vật ra sô pha, cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ muốn ngủ thiếp đi.

Trong mơ, cậu ấy cuối cùng cũng chạy thoát khỏi con hẻm.

Đập vào mắt cậu ấy là cảnh tôi bị một đám lũ côn đồ đánh đập trên mặt đất, còn Diệp Chỉ Miên thì rút d.a.o ra, đ.â.m thẳng vào bụng tôi.

“Uyển Uyển!”

Giây tiếp theo, mắt cậu ấy đỏ ngầu, như phát điên lao tới.

Mục tiêu của cậu ấy là tên đầu sỏ trong đám côn đồ, cậu ấy vung gạch, đập từng nhát từng nhát vào hắn.

Cậu ấy mặc kệ tất cả, siết chặt viên gạch dính m.á.u của mình, dùng chút sức lực cuối cùng đập nát đầu tên côn đồ cầm đầu, vẻ mặt dữ tợn gào lên với những kẻ khác: “Thằng nào không sợ c.h.ế.t thì xông vào đây!”

Đám lũ côn đồ bị khí thế không màng sống c.h.ế.t của cậu ấy cho khiếp sợ, cuống cuồng bỏ chạy.

Cho đến khi bóng dáng bọn chúng hoàn toàn biến mất trong con hẻm, cậu ấy mới không trụ nổi nữa, đổ sụp xuống trước mặt tôi.

Bốn mắt nhau, ánh mắt cậu ấy kiên nghị, trên mặt nở nụ tự hào: “Uyển Uyển, tớ đã sẽ bảo vệ cậu mà, tớ rồi.”

“Lục Trật Nhiên! Tôi không cần sự bảo vệ của cậu!”

“Rời xa tôi ra!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...