Yên Hận Như Sóng [...] – Chương 12

Chương 12

Tôi lập tức né tránh, thân tôi càng nghĩa khí hơn, sấn tới chắn trước mặt tôi, trừng mắt Lục Trật Nhiên với ánh không mấy thiện cảm.

“Anh muốn gì Uyển Uyển?”

“Anh chỉ lau m.á.u cho ấy.”

Bạn thân hừ lạnh, “Không cần giả nhân giả nghĩa.”

“Lục Trật Nhiên, nếu còn có chút lương tâm nào, thì mang cái đồ điên này đi đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Uyển Uyển của chúng tôi nữa.”

“Anh đã ép ấy ly hôn rồi, giờ lại còn dung túng cái đồ điên này đến đánh người Uyển Uyển bị thương, không thấy mình quá đáng lắm sao?”

Lục Trật Nhiên ánh mắt đầy vẻ áy náy giải thích với tôi.

“Anh xin lỗi, cũng không ngờ ấy thai xong lại mất kiểm soát cảm đến thế, còn chạy đến đây tìm em chuyện.”

Tôi rất kinh ngạc, “Phá thai?”

Ánh mắt tôi chuyển hướng, lúc này mới thấy bụng Diệp Chỉ Miên đã xẹp xuống.

Rõ ràng hôm qua còn thấy bụng ta nhô lên, khoảng năm tháng.

Mới có một ngày thôi, sao Diệp Chỉ Miên lại thai chứ?

“Là bảo ấy thai.”

Lục Trật Nhiên lý lẽ đanh thép giải thích, “Đứa bé đó vốn dĩ là sai lầm ra, sao có thể cho phép nó tồn tại?”

Nói rồi, ta vẫy tay, hai người vệ sĩ tiến lên liền giữ lấy Diệp Chỉ Miên, cưỡng chế đưa đi.

Diệp Chỉ Miên liều mạng giãy giụa, hét đến khản cả giọng, “Lục Trật Nhiên, không thể đối xử với tôi như , không thể!”

“Rõ ràng ban đầu là tìm đến tôi, Bạch Hướng Uyển không thể sinh con, lấy ta là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời .”

“Chỉ cần tôi sinh con cho , sẽ cưới tôi, là dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tôi!”

“Lục Trật Nhiên, tôi hận , tôi hận !”

Nghe Diệp Chỉ Miên vạch trần hết sự thật, ánh mắt Lục Trật Nhiên đột nhiên trở nên âm hiểm độc ác, quát lớn một tiếng, “Bảo ta câm miệng!”

Một trong những người vệ sĩ lập tức bịt miệng Diệp Chỉ Miên, người còn lại bế bổng hai chân ta lên, cả hai đưa ta ra ngoài.

Tiếng gào thét của Diệp Chỉ Miên nhanh chóng tắt lịm, sắc mặt Lục Trật Nhiên lúc xanh lúc trắng, trông rất khó xử, “Uyển Uyển, em đừng tin Diệp Chỉ Miên bậy, ta chỉ muốn hoại cảm của chúng ta thôi.”

“Giờ đã tống khứ ta đi rồi, từ nay về sau không ai có thể hoại cảm của chúng ta nữa.”

“Uyển Uyển, về nhà với nhé?”

Lục Trật Nhiên vươn tay ra, ánh mắt chân thành, ý thắm thiết.

Tôi tin lời Diệp Chỉ Miên vừa là thật.

Cho dù đúng là vu khống, những lỗi lầm Lục Trật Nhiên ra, cả kiếp này đời này tôi cũng sẽ không tha thứ.

Thế là, tôi lắc đầu với ta, “Lục Trật Nhiên, một tháng nữa chúng ta đến Cục Dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn.”

“Nếu không còn chuyện gì khác, mời về cho, tôi còn phải việc.”

Bị tôi từ chối, ánh mắt Lục Trật Nhiên lập tức tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng ta không vì thế mà bỏ cuộc, cố gắng nặn ra một nụ , “Ừm, vẫn còn một tháng. Trong vòng một tháng này, sẽ theo đuổi em thành công lần nữa.”

Nói xong, ta liền xoay người rời đi.

Ai ngờ chưa đầy năm phút, dưới lầu đã truyền đến tiếng hét thất thanh.

Lễ tân gọi điện cho thân tôi báo rằng Diệp Chỉ Miên đã rút một con d.a.o từ trong túi xách, nhân lúc Lục Trật Nhiên đang lên xe, các vệ sĩ lơ đễnh, ta một nhát đ.â.m xuyên qua eo Lục Trật Nhiên.

“Lục Trật Nhiên, tao đối xử với mày bằng cả trái tim, mà mày lại vì Bạch Hướng Uyển mà tao ra nông nỗi này. Mày không muốn tao sống tốt, tao cũng không cho mày sống yên ổn đâu, ha ha ha!”

Nhìn Diệp Chỉ Miên điên loạn, ánh mắt Lục Trật Nhiên đầy vẻ sợ hãi, miệng mắng chửi, “Tiện nhân!”

Anh ta tiến lên một bước, tung một cú đá vào bụng Diệp Chỉ Miên.

Diệp Chỉ Miên lùi lại vài bước, bị một chiếc xe phóng nhanh đ.â.m văng xa hơn mười mét, giật vài cái rồi c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Các vệ sĩ ngay lập tức đưa Lục Trật Nhiên đi bệnh viện.

Tuy cấp cứu kịp thời nên giữ mạng, tội g.i.ế.c người thì không thoát , cuối cùng bị kết án mười năm.

Ngày tuyên án, thân khoác tay tôi, hả hê , “Đấy gọi là, ác giả ác báo, đáng đời!”

Tôi mỉm thản nhiên, không chút bận lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...