Yên Hận Như Sóng [...] – Chương 11

Chương 11

Nhìn ta hai tay vò tóc, vẻ mặt hối hận, tôi vẫn dửng dưng.

Trái tim đã bị chính tay ta g.i.ế.c chết, dù ta có xin lỗi và nhận sai thế nào đi nữa cũng không thể đập trở lại.

Tôi lạnh lùng hỏi, “Anh xong chưa? Nếu xong rồi, tôi đi đây.”

Lục Trật Nhiên bỗng nhiên túm lấy tay tôi, quỳ sụp xuống trước mặt, hốc mắt đẫm lệ, mắt đỏ hoe, trông vô cùng đau khổ.

“Uyển Uyển, xin em đấy, đừng rời xa .”

“Anh biết mình sai rồi, đừng ly hôn với , không?”

Tôi thấy ta thật nực , “Lục Trật Nhiên, là ép tôi ly hôn mà. Thậm chí để giúp Diệp Chỉ Miên hả giận, còn rút d.a.o định g.i.ế.c tôi nữa. Giờ lại ở đây diễn cảnh khổ , diễn cho ai xem đây?”

“Anh có nghĩ chỉ cần vài lời xin lỗi, thêm vài câu ngon ngọt là có thể che đậy những lỗi lầm ra không?”

“Tôi chịu đủ rồi, đừng bám lấy tôi nữa!”

Rút tay lại, tôi lập tức bỏ đi.

Vừa đến cửa phòng, ta liền vọt tới đột ngột đóng sầm cửa lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Uyển Uyển, biết mình đã rất nhiều chuyện sai, có thể sửa.”

“Giấy thỏa thuận ly hôn sẽ đi xé ngay, xem như chưa từng xảy ra. Ngoài ra, có thể bảo Diệp Chỉ Miên cút đi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt và em.”

“Anh thậm chí có thể thề với trời, từ nay về sau nếu còn em rơi một giọt nước mắt, sẽ c.h.ế.t không toàn thây!”

Lục Trật Nhiên cứ ngỡ mình đang bày tỏ quyết tâm với tôi, trong mắt tôi, ta đúng là đồ không phải là người.

“Bây giờ có mắng là đồ cặn bã, tôi còn thấy là đang đề cao đấy.”

Mở cửa ra, tôi dứt khoát rời khỏi Nhà họ Lục.

Tôi xóa sạch mọi cách liên lạc với Lục Trật Nhiên, tìm một phòng cho .

Vì từ sau khi kết hôn với Lục Trật Nhiên, tôi vẫn luôn ở nhà không đi , giờ muốn tìm một công việc thực sự không phải là chuyện dễ dàng.

May mắn là thân của tôi đang mở công ty, ấy sắp xếp cho tôi một vị trí nhàn hạ, “Uyển Uyển, cậu đến chỗ tớ thì cứ yên tâm, việc cho thoải mái.”

“Nếu có ai bắt nạt cậu, cứ với tớ, tớ sẽ xử lý hắn giúp cậu.”

Nói rồi, ấy còn đưa cho tôi một cốc cà phê nóng, nụ trên mặt rất chữa lành.

“Cảm ơn cậu.”

Bạn thân , “Giữa chúng ta còn cần khách sáo như sao?”

Cứ ngỡ những ngày sau này của tôi sẽ bình yên vô sự, nào ngờ mới hôm sau Diệp Chỉ Miên lại tìm đến tận công ty của thân tôi.

“Bạch Hướng Uyển, mày đồ người, trả con tao đây!”

Diệp Chỉ Miên tóc tai bù xù, mặt mày tái mét, trông như một kẻ thần kinh, vừa gặp đã vớ lấy túi xách đập tới tấp vào người tôi.

Tôi trở tay không kịp, bị ta đánh ngã xuống đất.

Cô ta đà lấn tới, lại còn cưỡi lên người tôi, tiếp tục vung túi xách đập tôi tới tấp.

Các đồng nghiệp thấy đều không ai đến can ngăn.

Cuối cùng vẫn là thân tiến lên kéo Diệp Chỉ Miên ra, nóng tính tát cho ta một cái, mắng lớn, “Con họ Diệp kia, mày hoại gia đình Uyển Uyển, cướp chồng ấy, giờ còn dám đến đánh người, thật sự là quá đáng!”

Vốn dĩ tôi và Diệp Chỉ Miên đã có thù cũ, giờ lại thêm thù mới, lẽ nào tôi lại chịu nhịn? “Diệp Chỉ Miên, mày muốn đánh nhau phải không? Vào đây, tao chấp hết!”

“Đừng tưởng mày cao hơn tao mà tới nhé, đánh thật, hai đứa mày cũng chẳng phải đối thủ của tao đâu.”

Bạn thân vô cùng phấn khích, đứng bên cạnh ra sức cổ vũ, “Uyển Uyển, đánh c.h.ế.t nó đi! Có chuyện gì cứ để tớ lo! Tớ còn không tin , tiểu tam còn dám ‘lật trời’!”

Diệp Chỉ Miên thấy thân tôi giúp tôi nhiệt như , tức đến đỏ cả mắt, bỗng nhiên oan ức gào thét lên.

“Được, đánh thì đánh, đánh c.h.ế.t cũng !”

“Bạch Hướng Uyển, đằng nào thì con tao cũng bị mày c.h.ế.t rồi, hôm nay tao liều mạng với mày!”

Vừa gào thét ta vừa lao tới, ánh mắt hung ác, quả thật trông như thể muốn liều mạng.

“Đủ rồi!”

Tôi vừa định chống trả, tiếng gầm giận dữ đột ngột vang lên cắt ngang cơn điên loạn của Diệp Chỉ Miên.

Theo hướng âm thanh sang, người tới lại là Lục Trật Nhiên.

Anh ta sầm sầm bước tới, phía sau là bốn người vệ sĩ mặc vest đen đứng thẳng tắp.

Diệp Chỉ Miên vừa nãy còn hung dữ như quỷ, thấy Lục Trật Nhiên xuất hiện liền ngoan ngoãn như mèo con, không còn chút nóng nảy nào.

Lục Trật Nhiên bước tới, thấy m.á.u trên trán tôi, ánh mắt xót xa, nhanh chóng rút khăn tay ra định lau cho tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...