13.
Vì câu này, tôi đã phải trả giá đắt.
Có lẽ Lâm Tử Tùng đã nghe thấy những lời thô thiển của tôi, nên tức giận hành hạ tôi cho đã.
Sau khi tỉnh dậy sau cơn say, tôi phát hiện mình đã bị "ăn sạch sẽ."
Cảm giác toàn thân đau nhức và khó chịu dưới người khiến tôi nằm trên giường mà hoài nghi về cuộc đời.
Có phải tối qua tôi… Tự vả rồi không!
Tôi hồi tưởng về những mảnh vụn ký ức, chột dẹ nhẹ nhàng rời cái tay đang đặt trên eo mình đi.
Tôi chưa kịp dịch chuyển một phân, Lâm Tử Tùng ngay lập tức kéo tôi lại gần hơn: "Tống Chi, ăn sạch sẽ rồi thì định chạy à?”
Tai bị ấy cắn, tôi nhạy cảm rùng mình một cái, rốt cuộc ai mới là người ăn sạch ai đây!
Nhưng lần này tôi đã giữ chặt miệng: "Không phải, hôm qua em say rượu, em có thể giải thích.”
Tôi thẳng vào mắt Lâm Tử Tùng, biểu cảm ấy rõ ràng là "Được, muốn xem em sẽ ngụy biện thế nào."
“Thì... Em thừa nhận mình là một phụ nữ nông cạn!” Để bảo toàn mạng sống, tôi đã bán đứng chính mình: "Lúc đầu em quả thực quan tâm đến chỉ vì tiền, , sau thì em lại bị thu hút bởi sắc đẹp của , bèn, bèn… Em thực sự thích mới quyến rũ !”
Mặc dù ban đầu rất nông cạn, “sau khi chúng ta hiểu nhau kỹ hơn, em phát hiện mình càng thích hơn.”
Lâm Tử Tùng chỉ tôi, từ từ thốt ra câu khiến tôi suýt chết đứng tại chỗ: "Ồ, vì “giỏi” nên mới thích hơn đúng không.”
Trong lúc quan trọng đừng có damdang như chứ!
Cuối cùng, tiếng chuông cửa đã cứu vớt tôi khỏi cảnh nguy hiểm.
Tôi lắng nghe âm thanh bên ngoài, có vẻ là bà Phương.
“Cũng đã đến rồi mà con còn giấu giếm, đâu? Không dẫn ra cho mẹ xem à.”
“Cô ấy đang ngủ, không tiện.”
Tiện chứ! Tôi đang rất tiện đây!
Tôi vội vàng thay đồ và xuất hiện ở cửa phòng ngủ, ra ngoài để thể hiện.
“Dì Phương, là con.”
Cô Phương kinh ngạc, ánh mắt đi đi lại lại giữa chúng tôi, cuối cùng ngừng lại trên người tôi. Tôi ngượng ngùng buông cái tay đang chống lên tường.
“Hóa ra là Chi Tử à! Thế thì tốt, có thời gian thì về nhà ăn cơm nhé.” Rõ ràng bà Phương rất hài lòng, câu tiếp theo lập tức nhắc đến việc gặp gỡ gia đình: “Con về đi nhé, tìm thời gian để cả hai bên gia đình gặp mặt, bàn bạc những gì cần bàn.”
Lâm Tử Tùng gật đầu nghiêm túc: “Vâng.”
Vết tích tên cầm thú kia để lại trên người tôi hơi nhiều, tôi cảm thấy mất tự nhiên, hơi kéo áo mà bà Phương đã hiểu ngay.
“Mặc dù mẹ rất muốn bế cháu ngay bây giờ, tuổi trẻ cũng nên biết kiềm chế một chút.”
Bà Phương không nán lại lâu, tôi cảm nhận ánh mắt của Lâm Tử Tùng trở nên nguy hiểm, muốn chuồn.
Kết quả, lợi thế chân dài của ấy thể hiện rõ rệt.
Hướng của Lâm Tử Tùng là phòng ngủ, tôi bị nửa kéo nửa bế: "Làm, gì đấy?”
“Làm, em.”
Tôi giật mình, không kịp cà khịa ấy không mặc quần mà vẫn chuyện hay cái hành tinh trùng lên não này, lập tức diễn kịch ngồi bệt xuống đất không chịu nhúc nhích: "Vừa nãy dì Phương tuổi trẻ nên kiềm chế!”
Anh ấy nhẹ nhàng bế tôi lên, lạnh lùng vô :
“Tiếp tục, chúng ta chưa xong đâu.”
Tôi nghĩ đủ cách: “Chẳng phải đã lâu rồi chưa xem cổ phiếu của mình sao, nhanh đi xem đi.”
Lâm Tử Tùng không chút do dự: “Cổ phiếu đâu quan trọng bằng em.”
Một người cả đời cậy mạnh như tôi gào to:
Đây là một đôi bên cùng có lợi!
Hết chính truyện.
Rung của người trưởng thành —
Là khi tôi thấy vợ mình, người đã sinh cho tôi hai đứa con, buộc lại tóc đuôi ngựa, như một thiếu nữ.
“Lâm Tử Tùng, lại xem cổ phiếu à?”
Tôi qua máy tính, ánh mắt dừng lại ở vợ mình, người vẫn quyến rũ như ngày nào: "Không, đang em.”
Vẫn luôn là em.
Em là cổ phiếu duy nhất trong đời mà có thể nắm chắc phần thắng.
1.
Tôi tên là Lâm Tử Tùng, một người bị vợ gọi là người “lãnh cảm không có ham muốn dục chỉ có khát vọng tiền bạc”.
Năm nay tôi 40 tuổi, đã kết hôn 14 năm (với sự gia tăng tuổi tác, thời gian kết hôn của tôi cũng sẽ tăng).
“Vợ à, em thay đồ xong chưa?”
Hôm nay chúng tôi sẽ đi chụp ảnh cưới, ăn mừng kỷ niệm 14 năm ngày cưới.
Tống Chi buộc hai bím tóc, trông như trở về thời sinh viên, ấy cầm hai bộ đồ và hỏi tôi bộ nào đẹp hơn.
Sau nhiều năm kết hôn, tôi vẫn không phân biệt sự khác nhau giữa hai chiếc áo sơ mi trắng. Tôi im lặng một chút: "Em mặc cái nào cũng đẹp.”
Mỗi khi nghe lời khen, ấy luôn hạnh phúc khúc khích rồi lại nhõng nhẽo: "Anh chỉ đang cho có thôi!”
Tôi: “...” Thật sự em mặc gì cũng đẹp.
Nhưng qua nhiều năm kinh nghiệm cuộc sống hôn nhân, tôi khôn ngoan không còn tranh cãi với ấy nữa. Kết quả tranh luận chỉ khiến ấy nổi giận và tôi sẽ phải chịu thiệt thòi.
Mặc dù đôi khi cũng cần để ấy thể hiện chút giận dỗi để giải tỏa cảm , rõ ràng hôm nay không đủ thời gian để ấy : "Bé cưng, son môi em chưa thoa hả? Để giúp em.”
Sau khi tôi cẩn thận đánh xong son môi, ấy kéo áo tôi lại, "chụt” một cái lên má tôi.
Tôi chiều chuộng, tận hưởng, vừa vén những sợi tóc lòa xòa bên tai ấy: "Đi thôi.”
Tôi nắm chặt tay ấy cho đến khi lên xe mới buông ra.
Cô ấy có cái tật không thắt dây an toàn, mỗi lần tôi đều phải thắt giúp ấy.
Vì chuyện này tôi đã từng cãi nhau với ấy một lần, tôi lái xe thì có thể không tự thắt dây an toàn, còn nếu ngồi xe của người khác thì sao?
Lúc đó ấy vừa vô lý vừa nũng: "Cả đời này em chỉ ngồi ghế phụ của , người khác xin em chưa chắc em đã chịu đâu.”
Nói xong ấy còn chủ hôn tôi lấy lòng.
Tôi vốn luôn yếu lòng trước ấy, không thể tức giận nổi.
Lúc đó tôi cảm thấy cả đời này mình sẽ bị ấy giữ chặt, cmn cảm giác ấy không dễ chịu chút nào, vẫn mê mẩn vô cùng.
Tôi thích thắt dây an toàn cho ấy, vì mỗi lần thắt xong ấy đều hôn tôi, tôi càng thích nụ hôn của ấy.
Ngọt ngào, trái tim tôi cũng ngọt ngào theo.
“muah~” lần này ấy hôn có vẻ hơi hời hợt, tôi hơi không hài lòng, muốn giữ đầu ấy lại hôn lại.
Cô ấy nhanh chóng hớn hở trước một bước: "Chồng à, hai ‘đứa con hiếu thảo’ nhà mình gửi bao lì xì chúc mừng chúng ta kỷ niệm 14 năm ngày cưới nè.”
“Ôi, cái bao lì xì này cũng nhiều ghê, một cái 200. Tiền này chắc là tiết kiệm từ tiền tiêu vặt ấy nhỉ.”
Tôi 27 tuổi, Tống Chi sinh cho tôi một con cưng, 30 tuổi, sinh cho tôi một thằng nhóc con.
Tống Chi sờ cằm phân tích: "Tiền của chị không thể nào tiết kiệm , chắc chắn là từ em trai đó.” Hai chị em này, một đứa vung tay quá trán, một đứa lại keo kiệt cẩn thận.
Tôi : “Sớm hay muộn cũng sẽ để chúng dùng tiền tự kiếm để gửi cho chúng ta một bao lớn.”
Bạn thấy sao?