Ý Đồ Không Đứng [...] – Chương 8

Hôm nay tôi định xin nghỉ việc, Lâm Tử Tùng muốn đưa tôi đi. Nhưng tôi vẫn đang giận dỗi với bản thân, cứng đầu không ngồi xe của ấy. 

Khi tôi đến công ty, ngay lập tức có đồng nghiệp vây quanh: "Này, Tiểu Tống, hôm nay em đến muộn! Bỏ lỡ một vở kịch hay rồi.” 

Tôi hỏi: “Kịch hay gì?” 

Đồng nghiệp tôi với ánh mắt hơi kỳ lạ: “Trưởng phòng bị sa thải rồi, không thấy sáng nay cấp trên đặc biệt đến xử lý chuyện này à, ồn ào lắm.” Cô ấy cẩn thận hơn thường lệ: "Khi trưởng phòng lật mặt với công ty đã nhắc đến tên , chuyện này là do đúng không?”

Tôi hơi ngớ ra, tôi đâu có khả năng lớn như

Chẳng lẽ là Lâm Tử Tùng?

Tôi lấp lửng vài câu, hỏi: “Cô biết nên nộp đơn xin nghỉ việc cho ai không?” 

Đồng nghiệp: “Trưởng phòng đã đi rồi, còn nghỉ việc gì nữa.” 

Nhìn xem, ngay cả khi trưởng phòng đã đi, những người phía sau vẫn không ngừng bàn tán.

Hơn nữa, đơn xin nghỉ việc đã viết ra thì không nên lãng phí. 

Ra khỏi công ty cũ, tôi không chắc chắn gọi điện hỏi thân. Cô phú bà của tôi thực sự có những chiêu trò “mất hết tính người” để bao che khuyết điểm. 

Kết quả là Lâm Tân Tân hoàn toàn không biết chuyện tối qua tôi bị theo đuôi và báo cảnh sát. 

“Hay lắm! Lão chó già đó thật to gan!” Giọng Lâm Tân Tân có xu hướng thủng màng nhĩ của tôi: "Con mẹ cái thằng rác rưởi kia! Tớ sẽ đi xử lý ông ta!”

Tôi cảm thấy ấm lòng: "Cảm ơn cậu, Tân Tân, mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi.” Tôi bổ sung thêm một câu: "Nếu cậu không biết chuyện này, thì đến 90% là do Lâm Tử Tùng .” 

“Lâm Tử Tùng?!” Bạn thân lại kêu lên: "Sao ấy lại giúp cậu... Hai người tiến triển nhanh à!” 

Một thiếu nữ đang tôi đây vô thức gật đầu, gật xong mới nhận ra ấy không thấy qua điện thoại: "Ờm, đúng .” 

“Và nhé, trai cậu không hề lãnh cảm.” 

Lâm Tân Tân sợ đến mức lắp: "Chẳng lẽ... Tớ sắp... Lên chức... Cô rồi!” 

Bạn thân phú bà không chớp mắt mà gửi cho tôi một phong bao lì xì.

Tôi cũng không chớp mắt nhận lấy, lãng phí một giây cũng là sự thiếu tôn trọng đối với tương lai em dâu.

Tôi nghiêm túc điên cuồng: “Vậy tớ sẽ cố gắng.” 

“Không có con trâu nào bất tử không biết mệt, chỉ có ruộng cày không hết.” 

Lâm Tân Tân: “...” 

 

12.

Tuy nhiên, có vẻ như chuyện “lãnh cảm” là thật. 

Tôi trở về chỗ ở của Lâm Tử Tùng, giờ cũng là địa bàn của tôi. 

Tôi đưa báo cáo sức khỏe mà Lâm Tân Tân gửi mình cho Lâm Tử Tùng. 

“Anh thật sự lãnh cảm hả?” 

Tình huống khẩn cấp, lần đầu tiên Lâm Tử Tùng chọn tôi giữa tôi và thị trường chứng khoán. 

Thật đáng mừng. 

“Em nghĩ sao?” 

Tôi chống hông, tỏ vẻ ngang ngược: "Sao mà em biết tối qua có giả vờ hay không!” Chủ yếu là tôi cũng không có kinh nghiệm, thật sự không biết khi đàn ông hung ác lên có thể giả vờ đến mức “rất giỏi” không. 

Lâm Tử Tùng tôi một lúc, đột nhiên . Rồi ấy kéo mạnh một cái, ôm lấy eo tôi kéo về phía mình. 

Chỉ với một tác như đã tôi thấy sợ rồi.

Lâm Tử Tùng , trước đây cái báo cáo sức khỏe đó dùng để đối phó với những người lớn tuổi thúc giục mình tìm , hoàn toàn là bịa đặt. 

Anh ấy cũng chưa từng đi kiểm tra, chỉ là “Trước đây thật sự không hứng thú với phụ nữ, bây giờ thì có rồi.” 

Được rồi, tôi lại vui vẻ, niềm vui của phụ nữ thật đơn giản.

Tôi nhón chân hôn nhẹ vào yết hầu của Lâm Tử Tùng, coi như là phần thưởng cho một câu trả lời max điểm. 

Sau đó, ấy hôn tôi lại một cách mãnh liệt hơn. 

Tôi tạm thời trở thành một con cá khô sau khi nghỉ việc, còn Lâm Tử Tùng thì ngày nào cũng ra ngoài.

Hình như là vì bà Phương bảo ấy đến công ty.

Khi trở về, tôi còn nghe thấy Lâm Tử Tùng đang gọi điện cho bà Phương.

“Mẹ ơi, con thật sự có rồi, không lừa mẹ đâu.”

Tôi nghe thấy tiếng nên cầm cái xẻng từ trong bếp ra, thấy ánh mắt ấy đầy dịu dàng, trong lòng tôi cũng không tự chủ mà trở nên mềm mại.

Lâm Tử Tùng : “Cô ấy rất tốt.”

Ôi, chậc chậc, trai thẳng cũng biết những lời tứ rồi đấy.

Tôi gãi gãi đầu, cầm xẻng lén lút chuồn đi, còn nghe thấy tiếng của ấy phía sau.

“Vâng, một thời gian nữa con sẽ dẫn ấy đến gặp mẹ.”

Nói thật, mấy ngày nay, tôi nấu ăn chờ Lâm Tử Tùng trở về thực sự có cảm giác như vợ chồng già.

“Ngày mai em phải trở về trường một chuyến. Giáo viên hướng dẫn của em có việc cần con giúp.”

Lâm Tử Tùng: “Khi nào thì xong?”

“Em cũng không rõ lắm, cả nhóm tốt nghiệp của chúng em đều quay về giúp đỡ. Anh không cần đến đón em đâu, có thể còn phải dự tiệc.”

Anh ấy suy nghĩ một hồi: "Vậy khi nào xong thì báo cho một tiếng, sẽ đến đón em.”

Trong lòng tôi vui mừng: Hóa ra trai thẳng cũng sẽ cố gắng vì .

Nhưng tôi không ngờ rằng lại cờ gặp thân trong buổi tiệc.

Bạn thân tôi học cùng trường, chỉ là khác khoa. Nhưng chúng tôi khá gần gũi, như hình với bóng, ai cũng biết Tống Chi tôi, có một thân ra tay hào phóng.

Hào phóng đến mức, âm thầm bảo vệ tôi khỏi những mối đào hoa.

Tôi có một phú bà không chỉ sẵn sàng mua sắm mà còn chịu khó chiều chuộng mình như , những người đàn ông khác vào đều không đủ sức cạnh tranh!

Đương nhiên Lâm Tử Tùng là ngoại lệ.

Những người đó thấy thân của tôi thì lập tức nhiệt giữ ấy lại.

Tôi khẽ ghé tai Lâm Tân Tân thì thầm: "Cậu biết rõ cậu đến đây sẽ bị bọn họ thịt mà còn đến gì?”

Bạn thân phú bà vung tay, vừa xa hoa vừa bá đạo: "Cậu vui vẻ là !”

Câu này còn khiến tôi say hơn cả rượu.

Thế là tôi uống say.

thân cao 1m7 che chở cho tôi, người chới với mốc 1m6 khiến tôi cảm thấy an toàn vô cùng. Tôi thút thít: "Tân Nhi à, hay là tớ không lấy trai cậu nữa, cưới cậu không?”

“Đối với trai cậu, tớ là lòng trước sắc đẹp, còn với cậu thì khác, cảm chân thành của tớ đối với cậu có trời đất chứng!”

Để nổi bật một người tốt đến nhường nào, thường thì cần phải so sánh.

Tôi thừa nhận, lúc này mình hơi tồi.

Dù sao Lâm Tử Tùng cũng không có ở đây, miệng của tôi ở đâu thì ở đó.

Tôi quyết tâm thể hiện lòng chung thủy: "Tân Nhi, nếu không phải vì tớ muốn trở thành người một nhà với phú bà, để giữ vững cả đời... Tớ đã không đi quyến rũ trai cậu!”

Dường như Lâm Tân Tân thấy điều gì đó đáng sợ, liên tục lắc lắc tôi: "Đừng nữa!”

Miệng tôi vẫn chưa ngớt lời: "Thật mà, tớ chân thành với cậu tuyệt đối!”

Lâm Tân Tân áp sát tai tôi nhỏ, hình như đang nghiến răng: "Chi Tử à, trai tớ đến đón cậu rồi. Vừa nãy cậu uống say, tớ đã nhận điện thoại của trai tớ... Có có có, có thể ấy đã nghe thấy những lời đáng chém cậu , xong rồi xong rồi.”

Đầu óc tôi hơi lag, ấy của ấy, tôi của tôi.

Lâm Tân Tân sắp khóc rồi.

Tôi tự hào quá! Nhìn đi, chỉ vài câu thôi mà ấy đã bị tôi cho cảm khóc rưng rức rồi! 

Cho đến khi có một bàn tay thần kéo tôi ra khỏi vòng tay của thân. 

Tôi dùng chân nhỏ đạp lung tung: "Ai , ai!”

“Là , Lâm Tử Tùng.”

Giọng này nghe quen thuộc quá, lại thâm trầm, nghe rất khó chịu. 

Tôi im lặng ba giây, say mèm nhận ra người này: "À, người lãnh cảm.”

Lâm Tử Tùng: “...”

Lâm Tân Tân: “...”

Cùng với một số người hóng chuyện không rõ tên: “...”

Lâm Tử Tùng nín giận hỏi tôi: “Vậy, bây giờ em đã câu thì phải sao?”

Đầu óc tôi chập mạch: “Trở thành chị dâu của Tân Nhi, bay nhảy cùng ấy!”

“Được, sẽ thỏa mãn em.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...