Tôi nhận ra, cuối cùng mặt Lâm Tử Tùng cũng không còn căng thẳng như trước.
Lâm Tử Tùng dẫn tôi đi ăn một bữa thịnh soạn, cuối cùng tôi nghĩ ấy sẽ đưa mình về, con đường về nhà ngày càng trở nên xa lạ.
"Anh đưa em đi đâu thế?"
Lâm Tử Tùng bây giờ chỗ của Lâm Tân Tân không an toàn, nên đưa tôi về chỗ ấy đang ở.
Sự chuyển biến quá nhanh, ngay cả một "tay lái lụa" như tôi cũng không kịp chuẩn bị.
Trai thẳng mà cũng có ngày chủ đưa người khác về nhà sao?
Lâm Tử Tùng còn thêm: "Muộn thế này ở khách sạn không an toàn."
Tôi : "Ở khách sạn không an toàn thì em có an toàn không?"
Lâm Tử Tùng: "..."
Tôi quả thực không an toàn đối với ấy.
Đặc biệt là bây giờ, khi biết Lâm Tử Tùng sẽ đưa tôi về nhà mình, lòng tôi bắt đầu dậy sóng.
Chỉ có điều khi thấy một người phụ nữ xuất hiện trước cửa nhà ấy, ngọn lửa này mới từ từ dịu xuống.
Tôi thấy biểu cảm của Lâm Tử Tùng hơi bất ngờ, ồ, hai người này "quen biết lâu rồi" nhỉ.
Nhưng phản ứng của ấy lạnh nhạt, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Hôm nay em có phiền chuyện tốt của không?" Tôi thì thầm bên tai Lâm Tử Tùng, cố ý đứng gần để người phụ nữ đó thấy ghen tị.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, Lâm Tử Tùng giải thích với mình: "Cô ta là đối tượng mai mối mẹ tôi tìm."
"Ôi, còn có mai mối nữa cơ à."
Tôi đau răng, vô cùng hối hận vì hôm đó không thẳng với bà Phương trên bàn ăn.
Rõ ràng tôi là ứng cử viên hàng đầu cho con dâu của bà ấy.
Giờ đây đối tượng mai mối đã tìm đến tận nơi, có vẻ như bữa ăn hôm đó rất ngon miệng.
Khi đó gọi tên Lâm Tử Tùng, tôi cố áp sát ấy, bộ tịch thái quá: "Anh à, tối nay có em còn chưa đủ sao?"
Biểu cảm của ta cứng đờ, rồi không thể tin nổi: "Bà Phương là độc thân cơ mà?"
Tôi lén lút véo Lâm Tử Tùng một cái, rồi tiếp lời: "Anh độc thân á? Vậy chị dâu đâu?"
Chỉ với tám chữ ngắn gọn, tôi đã khơi gợi sự tò mò của con người. Quả nhiên đó về phía tôi, tôi tiếp tục bịa chuyện khó chấp nhận: "Chị dâu có thể chấp nhận sự tồn tại của em, chưa chắc đã dễ tha cho chị này đâu."
Môi của Lâm Tử Tùng đã bắt đầu run rẩy như sắp mắc bệnh Parkinson.
Cuối cùng, đương nhiên tôi là người thắng cuộc, đó có thể gọi là “chạy trối chết”. Tôi chậm lụt nhận ra: "Ơ Lâm Tử Tùng, ấy sẽ không đi mách mẹ chứ?"
"Có thể." Anh ấy không mấy bận tâm.
Sau khi sắp xếp phòng của mình xong, tôi lại nằm lăn ra trên sô pha của ấy: "Tôi sẽ ngủ trên sô pha."
Lâm Tử Tùng nhíu chặt mày, dường như không hiểu tại sao tôi lại ngang ngược như .
Tôi một cách châm biếm: "Anh đừng quan tâm em, mau ngủ đi, để có tinh thần tốt nhất đón nhận cuộc mai mối tiếp theo."
Lâm Tử Tùng: "..."
"Tống Chi, tôi thực sự không có cách nào khác mà.”
Trong lòng tôi rất hài lòng với sự thay đổi của Lâm Tử Tùng, từng bước nhường nhịn, chủ giải thích, tôi vẫn giữ vững phong độ: "Ừm, em hiểu cả mà."
"Anh ai thì cứ đưa người ta về, em đi là ."
"Em biết cho em ở lại vì cũng coi em là em như Tân Tân."
Lâm Tử Tùng: "Ai coi em là em chứ."
Tôi đang diễn kịch đến giữa chừng thì dừng lại: "Vậy thì là gì?"
Lâm Tử Tùng ra bốn chữ — trai .
Chưa đến hai tháng, tôi đã có người "vô cảm chỉ có tiền tài trong mắt" trong truyền thuyết này ư???
Cảm giác không chân thực quá mạnh mẽ.
Nghe bốn chữ này từ miệng ấy sao mà nhẹ bẫng, không có giá trị gì cả.
Không phải người đàn ông này định lừa tôi đấy chứ.
"Sao lại thành trai rồi?"
Anh ấy tôi một cái, rồi chuẩn bị quay về phòng.
Tôi tiếp tục thăm dò: "Lần trước đưa tiền, em nhận rồi, chắc chắn chúng ta không phải là quan hệ chủ tớ chứ?"
Lâm Tử Tùng đi một nửa thì dừng lại, rồi quay đầu. Không biết câu nào, từ nào đã chạm đến ấy, ấy ôm lấy mặt tôi, sâu vào mắt tôi.
Rồi hôn xuống.
Không đúng, là cắn.
11.
Không ngờ rằng Tống Chi tôi, người vừa lạnh lùng vừa nhiều lời, cũng có ngày bị hôn đến ngẩn ngơ.
Đây không phải là kịch bản của tôi!
Khi tôi lấy lại mạch suy nghĩ, tôi lại gõ cửa phòng Lâm Tử Tùng.
Anh ấy để trần thân trên xuất hiện, trời ơi, không phải tôi không bình thường, mà là Lâm Tử Tùng đã bị tráo đổi rồi!
Tôi chạm vào cơ bụng của Lâm Tử Tùng, lưu manh đánh giá: "Thân hình đẹp đấy.”
Lần này ấy không tránh, trái lại còn đứng yên cho tôi sờ thoải mái, cuối cùng là tôi đỏ mặt.
Tôi không cam lòng, cắn răng tiến tới: "Em biết hôn hít là một nghi thức ở một số nước phương Tây, đừng có mà lừa em.”
Lâm Tử Tùng hơi cúi người, thẳng vào tôi: "Trong lòng em vẫn nhớ chuyện lần trước đưa tiền cho em đúng không?”
“Được.”
Được cái gì chứ: "Á—” Tôi bị ấy bế ngang lên, trời đất quay cuồng, tôi bị ném lên giường lớn.
Tôi xoa xoa mông, vô thức lùi lại, lắp bắp: "Anh, …”
Dường như Lâm Tử Tùng thật sự đã mở ra một cơ chế nào đó: "Chẳng phải em muốn chứng minh cho em thấy sao.” Anh ấy sấn người tiến lại gần: "Lần này không thu phí.”
Tôi đã thua, một kẻ háo sắc như tôi lại thua trong tay một người lãnh cảm!
Người trong cuộc cực kỳ không phục.
Sau khi tôi trải qua đủ thứ, ấy với ánh mắt như cá chết: "Lâm Tử Tùng.”
“Chẳng lẽ lén lút xem phim gì đó, uống thuốc gì sau lưng em sao?”
Anh ấy lại đè tôi xuống.
Cái tính mạnh mồm cả đời của tôi!
Trong không khí vang lên tiếng gầm gừ tức giận run rẩy của tôi: "Không phải lãnh cảm sao, cmn!”
Thế mà ấy lại không biết xấu hổ “Ừm” một tiếng.
Má nó, thật sự là một người lãnh cảm biết chơi trò.
Tôi thấy cuộc sống này thật zô nghĩa: "Tay em sắp hỏng rồi.”
Lâm Tử Tùng , rồi đổi sang cách thức còn ấy ấy hơn.
Dù không đi đến bước cuối cùng, theo lý thuyết “kinh nghiệm phong phú” của tôi, thì thà Lâm Tử Tùng cho tôi một cái kết thỏa đáng còn hơn!
Cửa phòng tắm bị gõ hai cái.
Lâm Tử Tùng ở bên ngoài kêu: "Chi Chi, em không bị rơi vào toilet đấy chứ?”
Tôi tức tối đánh răng, thằng cha này đã đổi sang gọi tên thân mật rồi!
Lãnh cmn chứ cảm!
Nghĩ đến những gì ấy vừa , trong miệng tôi còn vương lại mùi vị đó, tôi tức đến mức xấu hổ muốn chết.
Da tôi thuộc loại rất nhạy cảm, chỉ cần chạm vào là sẽ để lại dấu vết.
Trên xương quai xanh, cổ tay và lòng bàn tay, còn có cả bên trong đùi bị đỏ một mảng lớn. Thật là một tên cầm thú biến thái!
Nhưng tôi chỉ nghĩ đến việc ban đầu mình là người chủ trêu chọc, chỉ có thể cắn răng nuốt cơn giận vào bụng.
Thế mà hôm sau Lâm Tử Tùng còn chia sẻ với tôi một bài viết trên WeChat, có tên—“Mười cách chinh phục người lãnh cảm.”
Tôi: ...
Tôi thật sự sẽ bị chọc điên lên mất.
Bạn thấy sao?