“Người nhà họ Lâm chúng tớ, sao có thể để người khác ức hiếp !” Cô ấy hô to xong, nhanh chóng ghé sát tai tôi, liếc ra sau lưng: "Vừa rồi tớ thấy trai tớ đến.”
Thì ra Lâm Tân Tân cố ý hét to như , đúng là sự trợ lý thần thánh.
“Bảo sao hôm nay mẹ tớ chuẩn bị nhiều món ăn như , hóa ra Lâm Tử Tùng cũng đến.”
Tôi ấy, hiểu ý nghĩa “thông tin quan trọng như mà không biết, tớ cần cậu để gì!”
Trong bữa ăn, Lâm Tử Tùng ngồi cạnh bà Phương, tôi ngồi đối diện Lâm Tử Tùng.
Bà Phương còn nhiệt giới thiệu với tôi: "Chi Tử, con còn nhớ này trước kia con hay gọi là Tử Tùng không?”
Trong số những người có mặt, có lẽ chỉ có bà Phương không biết hình cụ thể, trong lòng tôi âm thầm xin lỗi bà ấy.
Sau đó tôi giả vờ ngây thơ : “Nhớ ạ.”
Không biết bà Phương nghĩ đến điều gì mà sắc mặt rất buồn rầu.
Sau đó, bà hai em, cuối cùng như cảm thấy tôi có thể hiểu mình, nên ánh mắt bà dừng lại ở tôi: "Chi Tử à.”
Tôi: Dạ! Dì đi.”
Bà Phương: “Con xem, dì ở cái tuổi này rồi, có phải nên hưởng thụ chút hạnh phúc gia đình không?”
Tôi nhận ra hai em này đều đồng loạt về phía mình.
Một mình tôi đối diện ba người, không hề hoảng sợ, thuận theo trả lời: “Vâng đúng đúng.”
Bà Phương: “Haiz, hai em này không để dì yên tâm chút nào. Tân Tân suốt ngày tìm đủ loại trai linh tinh ở bên ngoài, còn Tử Tùng của con bao nhiêu năm rồi cũng không có chút tĩnh nào.”
Hai em này, một người thì đương mù quáng (Lâm Tân Tân) còn một người thì không có (Lâm Tử Tùng).
9.
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, Lâm Tân Tân lén lén véo tôi một cái ở dưới bàn. Tôi vội : “Tân Tân còn nhỏ, ham chơi là bình thường, còn Tử Tùng thì…” Tôi ngẩng đầu Lâm Tử Tùng, phát hiện ấy cũng đang tôi, ánh mắt không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa.
“Anh Tử Tùng, còn trẻ mà, sự nghiệp là quan trọng.”
Bà Phương: “25 rồi, không còn nhỏ nữa.”
Đúng , ấy đã khiến bà Phương, người luôn mạnh mẽ và có chí tiến thủ cả đời, bị dồn đến mức phải thúc giục cưới xin đủ kiểu.
Chủ yếu là Lâm Tử Tùng chưa từng có nào nên mới khiến phụ huynh lo lắng.
Lâm Tử Tùng với mẹ: “Sự nghiệp cqtr.”
Bà Phương: “Con thiếu sự nghiệp à?”
Lâm Tử Tùng: “…”
Chưa đến việc ấy tự chơi chứng khoán, ngày nào cũng ngồi chơi xơi nước ở nhà vẫn có rất nhiều tiền vào tài khoản, huống chi công ty của bà Phương lớn như .
So ra thì Lâm Tân Tân chính là một đứa con ông cháu cha vô dụng.
Lâm Tử Tùng về nước cũng là do bà Phương khuyên nhủ mãi, ấy mới chịu về giúp.
“Bố con con ở nước ngoài con không thích ai, chắc chắn trong nước có nào con thích chứ.”
Tôi đoán: có lẽ sự nghiệp chỉ là cái cớ, kết hôn sinh con mới là trọng điểm.
Lâm Tân Tân bên cạnh vừa ăn vừa , tôi thì thêm dầu vào lửa: "Đúng đúng , Tử Tùng, dì không sai.”
Lâm Tử Tùng tôi với ánh mắt cảnh cáo.
Bà Phương: “Đúng không, con xem ngay cả Chi Tử cũng hiểu, chỉ không biết sau này nhà nào có phúc cưới tốt như Chi Tử.”
Lâm Tân Tân nhân cơ hội ném cho tôi một ánh mắt quyến rũ.
Tôi giả vờ ho một tiếng, giọng điệu không lớn cũng không nhỏ: “Đúng , trai cháu có phúc lắm.”
Lâm Tân Tân còn chưa ném hết ánh mắt quyến rũ đã bị tôi chặn lại.
Rõ ràng Lâm Tử Tùng ngẩn người, chằm chằm vào tôi.
Chỉ có bà Phương không biết gì vẫn tiếc nuối: "Ôi, thật đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì? Không lẽ câu trước của bà ấy là muốn mai mối tôi với Lâm Tử Tùng??
Dì ơi, cháu muốn thu hồi câu trước còn kịp không!
Trong bữa trưa, tôi công khai trêu chọc, sau đó bị Lâm Tử Tùng chặn ở vườn hoa nhà họ.
Tôi, Tống Chi, đã ngao du giang hồ nhiều năm không sợ ai, mặc dù tôi lùn khí thế không thể thua: "Ôi, không ngờ lại chủ đến tìm em nhỉ?”
Sau đêm hôm đó, người kéo quần lên bơ người khác là ấy. Hôm sau, trong điện thoại của tôi nhận biến số dư với rất nhiều số 0.
Mặc dù lúc đó tôi hơi tức giận, nghĩ kỹ lại, có vẻ cũng là phong cách của Lâm Tử Tùng.
Chỉ có tiền trong mắt.
Nhưng bây giờ, chắc là ấy hơi khác biệt rồi chứ.
Vì , tôi đương nhiên chấp nhận: "Sao lại thấy em kỹ thuật tốt, còn muốn quay lại, hợp tác lâu dài? Được thôi...”
Lâm Tử Tùng không thể nhịn nữa, cắt ngang lời tôi: "Đừng giả vờ, tôi không ngốc.”
Tôi biết ấy có ý gì, chê tôi to gan kỹ thuật non nớt: "Được thôi, đó là lần đầu tiên mà, thêm vài lần nữa thì đảm bảo phục vụ...”
“Im miệng.” Lâm Tử Tùng tiến lại gần, một tay bịt miệng tôi.
Miệng thì không, thân thể thì thành thật, tai ấy đỏ như gì.
Tôi mỉm Lâm Tử Tùng, thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay ấy.
Lâm Tử Tùng run lên, lập tức buông ra, cảnh cáo gọi tên tôi: "Tống Chi.”
Tôi “thấy thì lui”, hỏi ấy đến tìm tôi gì.
Anh ấy hỏi rất kín đáo: “Công việc của em vẫn thuận lợi chứ?”
Trợ thủ thần thánh của tôi, Lâm Tân Tân thật nhanh nhẹn, tôi tỏ ra rất “miễn cưỡng”: "Ừm, thuận lợi lắm.”
Quả nhiên không đến mấy ngày sau, Lâm Tử Tùng đã “nhượng bộ” trước.
Chủ yếu vẫn là nhờ vào “công lao” của trưởng phòng của tôi.
Tôi thừa nhận mình khá có sức hút, tên trưởng phòng liên tục quấy rầy tôi, cuối cùng còn trắng trợn bám đuôi tôi về nhà.
May mà tôi ở nhà của Lâm Tân Tân, là căn hộ cao cấp, an ninh tốt, không cho ông ta vào.
Nhưng lão già dê cụ này khiến tôi bực bội, tôi bèn báo cảnh sát.
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đã thấy Lâm Tử Tùng.
Anh ấy ngậm điếu thuốc lá, nhả khói ra, thật là đẹp trai.
Tôi vừa mới đè nén cảm giác buồn nôn trong bụng, thì cái “thứ” buồn nôn đó lại đến. Trưởng phòng hung hãn đe dọa: “Cô cứ đợi đấy cho tôi.”
Lâm Tử Tùng lập tức bước lên, ném thẳng điếu thuốc xuống chân ông ta. Tôi cảm thấy góc độ đó ấy thật sự muốn ném vào mặt trưởng phòng.
Lâm Tử Tùng kéo tôi sang một bên, bảo vệ tôi: "Muốn vào lại đúng không?”
Trưởng phòng mắng mỏ rời đi.
Tôi không nghĩ gì trong đầu, chỉ Lâm Tử Tùng.
Đẹp trai quá!
Lâm Tử Tùng thấy tôi ngẩn người, quanh hỏi tôi: “Em có sao không?”
Tôi nắm lấy ấy, còn có thể : "Tối nay còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.”
Lâm Tử Tùng: “...”
10.
“Sao lại đến đây?” Tôi ngồi trên xe của Lâm Tử Tùng.
Anh ấy : “Thắt dây an toàn đi.”
Tôi nghiêng đầu, giả vờ: "Vừa nãy thật đáng sợ, giờ em vẫn chưa hồi phục lại.”
Hệ thống trên xe vẫn đang kêu “tít tít tít” nhắc nhở thắt dây an toàn, cuối cùng ấy cũng nhượng bộ, cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi.
Tôi nhân cơ hội ôm lấy cổ Lâm Tử Tùng, xin xỏ: "Lâm Tử Tùng, có thể cho em ôm một chút không?”
Ba phần diễn, bảy phần thật.
Có nào bị kẻ biến thái bám theo mà không sợ chứ.
Anh ấy không đẩy tôi ra, nhân lúc này trả lời câu tôi vừa hỏi khi lên xe: "Đi ngang qua.”
Tôi hồi phục lại, trêu chọc ấy: “Lâm Tử Tùng, ai lại đúng lúc đi ngang qua đồn cảnh sát, tìm cớ cũng không cần như đâu.”
Sau đó Lâm Tử Tùng im lặng hai giây, tôi đoán lần này ấy thật: "Trưởng phòng ở phòng ban em không phải là người tốt, nên tôi đến tìm em.”
Lần trước ấy không rõ, mãi không ngủ ngon, cuối cùng vẫn không nhịn đến tìm.
Tôi: "Ừm, mai sẽ nghỉ việc."
Bạn thấy sao?