Ý Đồ Không Đứng [...] – Chương 3

4. 

Có thể khiến người chỉ có tiền trong mắt như Lâm Tử Tùng thay đổi trong vòng một tuần, tôi không thể không công nhận công lao của mình! 

Tôi chưa bao giờ bữa sáng, để thu hút Lâm Tử Tùng, sáng nay tôi đã dậy sớm hơn nửa tiếng để nấu nướng.

Điều này thực sự không dễ dàng đối với một người khó rời giường như tôi. 

Tan ca về nhà, tôi còn tích cực nấu bữa tối. 

Anh ở nhà cả ngày xem số liệu chứng khoán, ăn cơm chùa một tuần. 

Cuối cùng cũng có chút tiến triển. 

Dù vị đồ ăn không đặc sắc, cũng phải khen ngợi! Như mới có lực lần sau

Tôi bàn với Lâm Tử Tùng: "Hay là mỗi người nấu một ngày, như cũng công bằng. Nếu sáng không dậy , em sẽ đi mua chút bánh bao và quẩy cho .” 

Anh ngồi đối diện bàn ăn tôi, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó: “Ừ.” 

“Tôi có thể mua đồ ăn sáng, buổi sáng tôi sẽ đi chạy bộ.” 

Tôi đồng ý rất nhanh. 

Có thể ngủ thêm nửa tiếng cũng quý giá! 

Tôi dọn dẹp bát đĩa vào máy rửa bát, rồi nghe thấy có người gọi điện cho Lâm Tử Tùng. 

Anh ấy gọi một tiếng “Mẹ”, rồi đi ra ban công. 

Bố mẹ Lâm Tử Tùng và Lâm Tân Tân đã ly hôn, hai em họ cũng một người theo bố ở nước ngoài, một người theo mẹ ở trong nước. 

Giờ Lâm Tử Tùng về nước, có vẻ như có liên quan rất lớn đến mẹ

Phòng ngủ chính trong nhà đã nhường cho Lâm Tử Tùng, vì mỗi lần tôi tắm chỉ có thể ở phòng ngoài. 

Điều này cũng thuận tiện cho tôi. 

Tôi thay bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng nhẹ mùa hè, cố không sấy khô tóc. 

“Anh uống rượu không?” 

Tôi lấy vài chai rượu từ tủ lạnh ra ngồi trên sô pha. 

Nếu thường ngày vào lúc này, Lâm Tử Tùng đã về phòng xem cổ phiếu, có vẻ như cuộc điện thoại hôm nay...

Trong phòng khách có thảm, tôi ngồi thẳng xuống thảm, còn ấy ngồi trên sô pha.

Chúng tôi ngồi gần nhau, khi ấy cúi người lấy rượu, sẽ vô chạm vào mái tóc ướt của tôi.

Mùi hương trên người Lâm Tử Tùng khá dễ chịu, tôi lại không tỏ ra gì, lén lút dựa về phía ấy một chút.

Để Lâm Tử Tùng chỉ cần cúi đầu là có thể thấy một chút cảnh xuân.

Cách duy nhất để đối phó với người lãnh cảm là tìm mọi cách để khơi gợi sự hứng thú của họ.

Tôi vừa uống rượu vừa trò chuyện với Lâm Tử Tùng về những chuyện lặt vặt ở công ty mới.

Cho đến khi ấy gọi tên tôi.

“Tống Chi.”

“Hửm?”

Tôi ngẩng đầu, ấy: "Có chuyện gì ?”

“Không có gì.”

Lâm Tử Tùng cụp mắt, hình như thấy điều gì không nên thấy, rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Nhưng tất cả đều nằm trong tầm mắt tôi.

Tay trái tôi còn cầm rượu, tay phải vô vỗ nhẹ vào chân ấy, như một người tốt: "Lâm Tử Tùng, nếu có gì muốn , cũng có thể với em. Nhưng nếu không muốn thì thôi.”

Cơ thể ấy cứng lại một chút rồi di chuyển chân đi, cũng không gì.

Trên bàn, ngày càng nhiều vỏ chai rượu. Tôi không uống nhiều, mặt Lâm Tử Tùng đã đỏ bừng, trông có vẻ hơi say.

“Lâm Tử Tùng, say rồi à?”

“Không.”

“Hầy.” Tôi hơi tiếc nuối.

Ngay giây tiếp theo, tôi chợt nghĩ ra, đưa tay về phía Lâm Tử Tùng: "Anh kéo em một cái đi, chân em tê quá.”

Lâm Tử Tùng mở mắt, mặc dù hơi đỏ vẫn tỉnh táo: "Em có thể vịn vào sô pha mà đứng dậy.”

Không hiểu lãng mạn gì cả.

Tôi, Tống Chi, không thể bị đánh bại, chỉ là một Lâm Tử Tùng thì sao có thể đuổi tôi đi.

Tôi chống tay vào sô pha, đứng dậy một nửa, rồi chân mềm nhũn ngã vào lòng đàn ông.

Chân tôi thực sự bị tê, cú ngã này cũng là tôi cố ý.

Bàn tay của Lâm Tử Tùng đặt lên eo nhạy cảm của tôi, cảm giác lạ lẫm khiến tôi run lên một chút. Rồi tôi nhận ra ấy sắp đẩy mình ra, lập tức chỉ trích : "Này này, tay đang sờ đâu ?”

Lâm Tử Tùng lập tức rút tay lại, chỉ có thể để tôi ngồi trên người mình.

Tôi dựa vào lòng ấy, trong lòng vui mừng khôn xiết, tôi phải giả vờ với ánh mắt ba phần ấm ức bảy phần đáng thương: "Lâm Tử Tùng, chân em bị tê thật, đừng đậy để em dựa một chút, chỉ một chút thôi.”

 

5.

Tối hôm đó, sau khi tôi mạnh bạo “ôm” Lâm Tử Tùng, tôi phát hiện ấy không dám thẳng vào tôi, hoặc cách khác là không dám vào mắt tôi.

Chuyện này có tính là tốt không?

Cuộc sống “ở chung” còn lại nửa tháng, Lâm Tân Tân rất quan tâm đến “ hình” của tôi ấy không dám đến gần.

Cô ấy chỉ có thể hỏi tôi qua điện thoại.

Vừa bật video, ấy đã kêu lên một tiếng ngạc nhiên: "Wow! Chi Tử, bộ đồ ngủ của cậu thật sexy!”

Tôi đắc ý : "‘Chiến bào’ của tớ mà lại.”

Lâm Tân Tân: “Cậu không chuẩn bị gì khác ngoài cái này à?”

Tôi: “Tống Chi tớ còn cần cái khác chắc!”

Lâm Tân Tân: “Tớ biết cậu tự tin mù quáng rồi, nếu là người đàn ông bình thường khác, chắc chắn tớ sẽ tin cậu, trai tớ...” Cô ấy thần bí thì thầm: "Mà, tớ đã chuẩn bị cái khác cho cậu rồi, đến lúc đó nhớ nhận nhé.”

Tôi không để tâm, chỉ nghĩ đến đàn ông: "Được rồi, rồi, xong chưa? Nói xong rồi tớ còn phải đi chúc Lâm Tử Tùng ngủ ngon nữa.”

Lâm Tân Tân vừa vừa mắng rồi cúp máy.

Nói tôi trọng sắc khinh !

Thì cũng đúng mà, ai bảo người và tiền của trai cậu lại quyến rũ tớ như .

Tôi gõ cửa phòng Lâm Tử Tùng.

“Vào đi.”

Tôi cầm một cốc sữa, đây là trình tự cần thiết mỗi tối của tôi để chúc ngủ ngon.

Lâm Tử Tùng ngồi trên giường xem máy tính, không cần đoán cũng biết ấy lại đang xem cổ phiếu.

“Em hâm nóng sữa cho nè, uống xong thì ngủ sớm nhé.”

Anh ấy “ừ” một tiếng, thậm chí không ngẩng đầu lên.

Tôi hơi tức giận, nghĩ đến giọng điệu châm chọc của Lâm Tân Tân, cố ý không giữ chắc cốc đổ một ít lên bộ đồ ngủ của mình.

Cuối cùng, tiếng nhỏ này đã thu hút ánh mắt của một người nào đó. 

Tôi cúi đầu vào quần áo, khóe mắt thấy ấy đi từ giường xuống, đưa cho tôi một tờ giấy ăn: "Lần sau không cần mang sữa đến cho tôi nữa.” 

Tôi cố hành hơi quá, Lâm Tử Tùng lập tức chuyển ánh mắt đi ngay khi nhận ra.  

“Trên mặt em có dính gì không, lau giúp em không?” 

Khi thấy Lâm Tử Tùng cầm giấy ăn tiến lại gần, ngay lúc sắp chạm vào thì ấy đột nhiên dừng lại, mím môi: "Ngoài kia có gương.” 

Được rồi. 

Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm và liếm sạch chút sữa bên khóe miệng. 

Nếu tôi không nhầm thì dường như tay cầm giấy của Lâm Tử Tùng hơi run rẩy. 

Hôm sau, đồ mà Lâm Tâm Tâm chuẩn bị cho tôi đã gửi đến, còn do Lâm Tử Tùng ký nhận. 

Lúc đó tôi đang việc, thắc mắc không biết sao tên đàn ông thẳng này lại có thể rời mắt khỏi biểu đồ cổ phiếu của mình để nhắn tin cho tôi, hóa ra là bưu phẩm đã đến. 

Lâm Tâm Tâm còn nhắn tin cho tôi: “Khui hàng trước mặt trai tớ thì hiệu quả sẽ rõ rệt hơn đấy!” 

Tôi: “Cậu đang trò gì , cho tớ chút thông tin đi.” 

Lâm Tâm Tâm: “Không , cho cậu thì sẽ không thú vị nữa.” 

Tôi: “Được, người phụ nữ này, tớ cho cậu với lửa.” 

Bưu phẩm để trên bàn trà ở nhà, tôi gọi Lâm Tử Tùng đang xem cổ phiếu trong phòng ra: "Có phần của đó.” 

Tôi những câu này dựa trên suy đoán Lâm Tâm Tâm trước đó. 

Không thể chờ đợi thêm, tôi nhanh chóng mở gói hàng, luôn ý đến biểu cảm của Lâm Tử Tùng. 

Cuối cùng gương mặt lạnh lùng không thay đổi của ấy cũng hơi rạn nứt. 

Rồi trong giây tiếp theo, ánh mắt tôi trở lại với chất liệu mềm mại trong tay, trên mặt tôi cũng xuất hiện một chút rạn nứt. 

Cái này chính là—cosplay! 

Chiếc váy xòe đen trắng, còn có cả tất đen, ôi, và một cái băng đô tai thú. 

Bộ đồ hầu kiểu mèo. 

... 

Tôi nhanh chóng suy nghĩ: "À, em thấy nhà không có tạp dề, nên đã mua một cái để nấu ăn.” 

Tôi giấu tất đen xuống dưới, Lâm Tử Tùng đứng ngay bên cạnh, thật sự giấu đầu hở đuôi.

“Em mặc cái này nấu ăn?” 

Anh ấy tôi với vẻ hoài nghi, hơi không thể tin, còn hơi kinh ngạc. 

Tôi chưa bao giờ thấy trên mặt Lâm Tử Tùng có nhiều biểu cảm như , muốn trêu chọc ấy: "Đúng , hôm nào mặc cho xem nhé?” 

Lâm Tử Tùng: “...” 

Tôi nhân lúc ấy định chạy, nhét cái băng đô tai mèo vào tay ấy. 

“Cái này là dành cho .” 

Tôi đã là có phần của Lâm Tử Tùng mà, chỉ có cái này miễn cưỡng có thể cho ấy thôi. 

Anh ấy ném lại như ném một củ khoai bỏng tay, hoảng đến mức không ra lời: "Em tự đeo đi.” 

Tôi nheo mắt, như không ấy: "À~ thì ra thích kiểu này.” 

“Tống Chi!” 

Ôi, xấu hổ quá thành giận rồi. 

Tôi lập tức đội cái băng đô tai mèo lên, ngửa đầu “meo meo meo?” 

Cuối cùng Lâm Tử Tùng tức giận quay về phòng ngủ, ừm, đi kiểu cùng tay cùng chân. 

Tôi tháo băng đô tai mèo ra, tâm trạng rất tốt mà nghịch nó trong tay. 

Có vẻ như trai thẳng thích kiểu này. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...