Ý Đồ Không Đứng [...] – Chương 16

Lâm Tử Tùng ôm chặt tôi, dựa vào vai tôi và chằm chằm vào tôi như một kẻ si .

Tôi bình tĩnh hỏi nước ngoài: “Sao biết ấy theo đuổi em?” Rõ ràng là tôi theo đuổi ấy mà.

Bạn nước ngoài: “Lần đầu tiên gặp em, đã thích em rồi.”

Lâm Tử Tùng trên vai tôi đậy, bản năng phát ra sự thù địch với ta: “Chi Chi đừng thích cậu ta.”

“Được rồi, rồi, em thích nhất~” Tôi an ủi, hôn lên mặt ấy.

Bạn nước ngoài như không thấy tiếp tục : “Nhưng Lâm không cho tôi theo đuổi em, cậu ta cậu ta thích em trước. Anh không thể đến phụ nữ của …”

Sau đó, người nước ngoài thân thiện đó đã rất nhiều, lộ hết mọi bí mật của Lâm Tử Tùng, ấy cũng không có phản ứng gì, có vẻ thật sự đã say.

Tôi ấy, trong lòng chua chát: “Lâm Tử Tùng, thì ra đã thích em sớm như à?”

Nghe người nước ngoài , trong sổ ghi về cổ phiếu của ấy đã viết đầy tên tôi.

Lâm Tử Tùng say xỉn hỏi gì đáp nấy: “Ừ.”

Tôi véo véo mặt ấy: “Làm sao bây giờ, đột nhiên thích quá…”

Tôi không kiềm chế hôn Lâm Tử Tùng một cái.

Anh ấy chậm rãi chớp mắt: “Chi Chi, còn muốn hôn nữa.”

U là trời, ấy đang nũng!

Tôi không chịu nổi, ôm Lâm Tử Tùng, in lên mặt ấy vài dấu son.

Dù ở nước ngoài có môi trường phóng khoáng như , hành của tôi vẫn khiến mọi người xung quanh phải lại.

Lâm Tử Tùng: “Chi Chi, ôm một cái.”

“Chi Chi…”

“Chi Chi…”

Anh ấy gọi tên tôi từng tiếng một, khiến tôi không thể kiềm chế, có vài cũng về phía chúng tôi.

Tôi lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, bộ dạng đáng này của Lâm Tử Tùng chỉ cho tôi xem.

, tôi vừa dỗ vừa kéo ấy nhanh chóng trở về nhà.

Chúng tôi sống trong căn nhà đầu tiên mà Lâm Tử Tùng kiếm từ việc đầu tư chứng khoán. Vừa đóng cửa, ấy đã ôm tôi nũng: “Chi Chi, hôn một cái.”

Đàn ông mà biết nũng, phụ nữ hồn bay phách lạc~

Tôi ôm lấy mặt ấy hôn tới tấp.

“Đủ chưa?” Tôi bá đạo đè Lâm Tử Tùng vào tường.

“Những chỗ khác cũng muốn hôn.”

Tôi bị sự nũng của Lâm Tử Tùng cho mơ màng, ấy muốn gì tôi đều cho.

Hôn! Hôn! Hôn!

Chúng tôi ý loạn mê, như trời đất hòa quyện. Đến lúc quan trọng, ấy lại hỏi tôi: “Có không?” 

Hiếm khi Lâm Tử Tùng dịu dàng như ! Hiếm khi Lâm Tử Tùng đáng như ! Sao lại không ! Nếu không sợ ấy uống thêm sẽ không ổn, tôi đã muốn cho ấy uống thêm vài chai rượu rồi.

Tôi lật người nắm quyền chủ : “Được, muốn gì cũng , đều cho .”

Hôn quân bị Đát Kỷ mê hoặc tâm trí cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

3.

Năm nay tôi 26 tuổi, tôi có một con nhỏ với Lâm Tử Tùng tên là Lâm Triều Triều, con bé đã hai tuổi.  

Lâm Tân Tân đi cùng tôi đến cửa hàng mẹ và bé: “Công chúa nhỏ của chúng ta hai tuổi rồi, đã lớn lên nhiều.”  

“Triều Triều ngoan xinh , có thích chiếc váy nhỏ này không, nếu con hôn một cái sẽ mua cho con ngay.”  

Lâm Triều Triều giống như tôi, hoàn toàn không có sức kháng cự với các phú bà, dù hiện tại bé cũng đã là một bé phú bà ngầm.  

Lâm Triều Triều nịnh nọt hôn lên mặt Lâm Tân Tân mấy cái, vui hết sức, suýt nữa thì hốt luôn cả cửa hàng.  

Khi mới sinh ra, Lâm Triều Triều thật sự xấu xí, giờ đã dễ hơn nhiều, trên mặt có vẻ mũm mĩm rất dễ cưng.  

Thực tế, khi chúng tôi xếp hàng mua cà phê, Lâm Tân Tân ôm Lâm Triều Triều, thì có một người đàn ông phía sau hôn hôn nhéo má con bé.  

Dĩ nhiên, là vì Lâm Triều Triều liên tục chằm chằm vào người ta.  

Sau đó, con bé bị véo má thì ngại ngùng nép vào lòng .  

Trên đường đi đón Lâm Tử Tùng sau giờ , tôi và Lâm Tân Tân vẫn về chuyện Lâm Triều Triều còn nhỏ đã thích trai đẹp.  

“Việc này tuyệt đối không thể để tớ biết.” Lâm Tân Tân và véo má con bé: “Bố con là cái bình giấm thành tinh đấy.”  

Thật tiếc là Lâm Triều Triều còn nhỏ chưa hiểu gì về việc đó, mở đôi mắt to tròn hiếu kỳ chớp chớp. Cô bé dễ thương đến nỗi tôi là mẹ cũng không rời ra .  

Tôi bế Lâm Triều Triều bước vào cổng công ty.  

Nhân viên lễ tân nhận ra tôi, vội vã đến chào đón, họ cũng hứng thú hơn với bé con trong tay tôi.  

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Lâm Triều Triều đến nơi việc của bố, con bé mở to mắt đầy tò mò, mặc dù vừa nãy trên đường đi nó đã ngáp ngắn ngáp dài không mở nổi mắt.  

“Bà chủ, có cần tôi gọi tổng giám đốc Lâm xuống không?”  

“Không cần, chúng tôi chờ ấy tan .”  

Cuối tuần, gia đình tổ chức bữa tiệc.  

Lâm Tân Tân đi mua sắm với tôi và tiện thể về nhà cùng nhau.  

Tôi hỏi: “Bạn trai của cậu có đi không?”  

À đúng rồi, trai hiện giờ của ấy là mập, học hồi cấp ba.  

Lâm Tân Tân vẫn đang trong tâm trạng đương: “Anh ấy vừa cắt tóc xong, xấu hổ lắm, sợ tóc mình ngắn quá dữ, để lại ấn tượng đầu không tốt.”  

“...” Tôi nhớ lại vẻ ngoài của mập, hình như có chút dữ.  

“Đang yên đang lành cậu ta cắt tóc gì?”

Lâm Tân Tân ngượng ngùng : “Vì hồi trước chúng tớ đi xem phim, tớ lỡ khen nam chính để đầu đinh rất đẹp trai.”  

Hiểu rồi, phải simp lord mới trị simp lỏd. Hai kẻ simp lord cộng với nhau thành người bình thường.  

Thang máy đến tầng cao nhất, tôi bé con bước ra ngoài. Văn phòng của Lâm Tử Tùng bằng kính trong suốt, không có rèm che nên thấy rất rõ.  

Ờm, tôi thấy một vụng về đổ cà phê lên người ấy.  

Ôi, huống của phim truyền hình đã rơi xuống đầu chồng tôi.  

Tôi chưa kịp gì, Lâm Tân Tân đã xắn tay áo lên: “Hay quá ha con tinh kia, ban ngày ban mặt cái gì đấy!”  

Tôi một tay bế con, một tay giữ ấy lại: “Đừng vội, Lâm Tử Tùng đã đẩy ta ra rồi.”  

Rõ ràng trợ lý muốn lau cho ấy, ấy đã thẳng tay đẩy ta ra.  

Cũng tạm , miễn cưỡng qua ải.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...