Ý Đồ Không Đứng [...] – Chương 14

Tôi đè Tống Chi xuống ghế sô pha, ấy vừa ngoan ngoãn vừa chủ , dáng vẻ khiến tôi không kìm nổi dục vọng: "Được không nào~” 

Cô ấy vừa nũng tôi đã đầu hàng, không chịu nổi một chút hạ vũ khí chịu thua. 

Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như , rõ ràng là tôi muốn dạy dỗ Tống Chi, không ngờ chỉ cần vài câu đã bị ấy thao túng.

Cho đến khi thấy Tống Chi lôi những “bộ đồ” từ tủ quần áo ra, tôi mới chợt nhận ra mình có phải đã rơi vào cái bẫy gì không. 

“Tống Chi, em to gan thật đấy.” Tôi đè ấy vào cánh cửa tủ, cắn một cái thật mạnh. 

Đôi mắt ấy ướt át tôi, giọng còn khàn khàn: "Em chuẩn bị lâu rồi, hôm nay là tự tìm đến.” 

Tôi bật , véo nhẹ vào eo Tống Chi: “Chưa biết là ai cho ai đâu.” 

“Nhưng mà, không nhảy kiểu đó…” Nói đến phần sau, giọng tôi ngày càng nhỏ.

Đúng là có chút xấu hổ.

Đôi mắt ấy sáng lên: "Anh còn định nhảy nữa á!”

… Có phải tôi sai điều gì không?

“Anh không nhảy.”

Tống Chi không ép tôi, chỉ là khi tôi đôi mắt quá long lanh của ấy, tôi bỗng có chút sợ hãi: "Được, không nhảy, nghe lời em một chút không?” 

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác xấu mãnh liệt.

Tuy nhiên, dưới ánh mong đợi của ấy, tôi vẫn từ từ gật đầu. 

Tống Chi ôm tôi và hôn mạnh một cái: "Lâm Tử Tùng, thực sự là cục vàng của tôi.”

“...” Không lung tung đâu cục vàng.

 

14.

Trước khi về nước, tôi đã lên nhiều kế hoạch, từ lúc gặp Tống Chi, tất cả đều sụp đổ, chỉ có ra vẻ lạnh lùng mới khiến tôi có vẻ bình tĩnh hơn một chút. 

Nhưng lần nào tôi cũng đều ở ranh giới giữa lý trí và sự sụp đổ, tôi nghĩ chắc chắn là Thượng Đế phái ấy đến để thu phục mình. 

Tôi 26 tuổi, kết hôn với Tống Chi 23 tuổi. 

Ban đầu việc xác định mối quan hệ diễn ra khá vội vàng, tôi dự định sẽ dành thời gian để tìm hiểu đương. Nhưng một sinh linh nhỏ không thể chờ đợi đã đến rất nhanh, vì chúng tôi cũng vội vàng đi đăng ký kết hôn.

Đôi lúc tôi cảm thấy rất có lỗi Tống Chi. 

Cầu hôn, đính hôn, kết hôn và tổ chức đám cưới đều hoàn tất khi bụng ấy vẫn chưa to lên nhiều. 

Mọi thứ đều do tôi tự tay thực hiện, ngày cưới tôi đã uống rất nhiều rượu. 

Khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, Tống Chi ngồi trên giường vui vẻ đếm tiền, tôi ngốc nghếch ấy đếm tiền. 

“Chồng ơi, cưới nhiều phong bì thật, em còn muốn cưới nữa.” Cô ấy vui vẻ không suy nghĩ. 

Tôi đáp “Được.” 

Cô ấy lại không vui hỏi: “Được á, còn muốn cưới ai nữa!” 

Tôi ôm Tống Chi từ phía sau, xoa xoa bụng hơi nhô lên của ấy: "Dù bao nhiêu lần cũng chỉ cưới em.” 

“Sau khi em sinh con, sẽ tổ chức bù một lễ cưới cho em.” 

Tống Chi: “Sao , cảm thấy rất có lỗi với em hả?” 

Tôi gật đầu, thành thật “Ừm” một tiếng. 

Tống Chi: “Vậy thì đừng quản lý em, em muốn ăn cay, em muốn ăn kem, em còn muốn…” 

“Được.” 

“Được.” 

“...” 

“Em muốn gì cũng sẽ cho em.” 

Cô ấy : “Chồng ơi, thật ngốc!” 

Đúng , thật ngốc, ngốc đến mức bỏ lỡ vài năm, may mắn là, em vẫn ở đây, em luôn ở đây. 

 

15. 

—— 

Chúng tôi ra khỏi tiệm chụp ảnh Thời Gian, bên ngoài đã xếp hàng dài, quả thật là một tiệm chụp ảnh rất nổi tiếng. 

“Chồng ơi, vừa viết gì trên tường ?” 

Trong tiệm có một bức tường gọi là con số kỷ niệm rung

Tôi nắm tay ấy, : “17.” 

Tống Chi: “Được lắm, đã 40 rồi mà vẫn nhớ năm 17 tuổi chưa mọc đủ lông, thành thật khai báo mau! Anh có điều gì không thể quên trong tuổi trẻ!” 

Tống Chi thường xuyên tìm cớ, tôi xoa đầu ấy, ấy: “Tuổi 17 của em.” 

Điều không thể quên chính là tuổi 17 của Tống Chi, rực rỡ và kiêu hãnh. 

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của ấy, tôi đoán ấy sẽ không nhớ. 

“Có thể tuổi trẻ sẽ dừng lại ở 17 tuổi, chúng ta thì không, chúng ta có một năm, hai năm, ba năm và còn nhiều năm nữa không thể đếm…” 

Ánh nắng giữa trưa rất rực rỡ, bên đường có hai bóng hình thân mật dần dần đi xa. 

“Ôi, sao hôm nay Lâm lại lãng mạn thế…” 

“Vậy Tống có thích không…” 

“Thích, như thế nào em cũng thích, không mặc đồ còn thích hơn…” 

 

Góc của Tống Chi

1.

Tôi là một cao thủ suốt ngày chỉ về đàn ông. Từ khi rơi vào tay Lâm Tử Tùng, tôi đã tụt rank từ cao thủ xuống đồng. 

Một nỗi buồn chua xót đẫm nước mắt, ấy đang kiềm chế linh hồn phóng túng của tôi, không ! Tôi muốn phản kháng!

Trong quán bar đèn màu rực rỡ, bên cạnh tôi là người thân Lâm Tân Tân. Cô ấy hỏi: "Đây là phản kháng của cậu à?" 

Cô ấy chỉ vào ly nước chanh tôi đang cầm với vẻ mặt rất khinh thường.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh trai cậu nhỏ mọn và thù dai lắm!" 

"Tớ đã với ấy tớ ra ngoài đi dạo với cậu. Nếu ấy ngửi thấy mùi rượu trên người tớ, thì những hình 18+ đang chờ tớ đấy." Tôi khóc lóc.

Lâm Tân Tân: "… Này, hôm nay ra ngoài không phải để cho cậu hành hạ chó độc thân như tớ đâu.”

Tôi xoa đầu Lâm Tân Tân, lại cảm thấy tiếc cho mối lại thất bại của ấy: "Tân Nhi à, rốt cuộc trong đầu cậu có cấu trúc gì ?"

Lâm Tân Tân: "Tớ nghi ngờ cậu đang mắng tớ tớ không có bằng chứng."

Tôi gật đầu: “Giống như cậu cảm thấy t ngoại không có bằng chứng."

Lâm Tân Tân có vẻ suy nghĩ: "Vậy cậu đang mắng tớ đúng không?"

Tôi chỉ tiếc không thể rèn rắt thành thép, chọt chọt đầu ấy: “Anh ta ngoại ."

"Ai lại đi thêm vào ngày Valentine chứ."

Lâm Tân Tân: "Cậu chính là người đó."

"..." Chắc chỉ có ấy mới có thể tôi tức điên, tôi bỗng nhiên cầm ly rượu của ấy uống một ngụm: “Thì bởi tớ là chủ quán cà phê mà, mọi người đều đi chơi lễ, tớ phải thêm một chút để trông quán chứ sao. Mà sau khi xong thì Lâm Tử Tùng đến đón tớ mà."

Lâm Tân Tân: "Nên là, tớ nên đi đón ấy tan ca hả?"

"..." Cậu không cần não thì đi hiến tặng đi.

Tôi gật đầu mạnh: “Đúng, cậu nên hỏi ta ở khách sạn nào, đi đón ta, tự mắt thấy ta ngoại thì cậu mới có thể hết hy vọng."

Lâm Tân Tân "Òa" một tiếng rồi khóc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...