Giật mình đến mức rón rén nâng nó lên, sợ nổ s.ú.n.g lạc đạn: “Đâu ra thế này?”
“Cố Bắc Chu cho đấy, cậu cầm lấy đề phòng, chỗ tớ vẫn còn một cây.”
Khoảnh khắc ấy, sự kính phục trong tôi dành cho Tần Minh Nguyệt lập tức đạt đến đỉnh điểm, người phụ nữ này, xứng đáng tôi thương hết mực!
8.
Cố Bắc Thần giữ đúng lời, hôm sau đưa tới mười ngàn đồng, không thêm câu nào liền rời đi.
Tôi ước gì ta đi càng nhanh càng tốt, thật chẳng muốn diễn trò với ta chút nào.
Anh ta và Thẩm Ngọc Thanh đã quen biết nhau từ lúc còn nhỏ xíu, bảo không có cảm thì đúng là tự lừa mình dối người.
Đáng tiếc, một bên là thiếu gia du học về, một bên là tiểu thư thời đại cũ.
Cuộc hôn nhân của họ định sẵn là vật hy sinh trong làn sóng thay đổi của thời đại.
Những ngày sau đó, Cố Bắc Thần và Điền Trân Trân đều không xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi cũng nhàn nhã, chẳng có gì phàn nàn.
Tiểu Thúy thì sốt ruột đứng bên cạnh tôi: “Thiếu phu nhân, em nghe ngóng là thiếu gia cả ngày dắt theo người đàn bà kia tham dự đủ loại tiệc tùng linh tinh bên ngoài.”
“Giờ ngoài kia ai cũng tưởng ta mới là thiếu phu nhân thật sự, ngay cả đám nha hoàn và gia đinh trong phủ cũng bắt đầu xem thường phòng chúng ta rồi.”
Trong nguyên tác cũng từng nhắc qua, sau khi hai người họ về nước, liền cùng một nhóm thanh niên có chí hướng tổ chức hội nghị tư tưởng.
Tôi mặc kệ họ gì, tham gia gì, chỉ cần không cản trở tôi rời khỏi nơi này là .
Nhưng đời không như là mơ.
Không biết có phải vì ở Cố phủ người nâng niu chiều chuộng vài ngày hay không, mà Điền Trân Trân lại bắt đầu nảy sinh ý định muốn tôi ly hôn nhường chỗ.
Một buổi chiều oi bức, tôi vẫn đang lim dim chợp mắt trên giường, thì ta đã xông thẳng vào phòng tôi.
Cô ta đảo mắt quanh một vòng gian phòng tôi ở, lát sau khóe môi nhếch lên nụ đắc ý:
“Chẳng phải Bắc Thần đã đưa tiền cho rồi sao? Sao vẫn ở nơi nghèo nàn thế này?”
“Chút tiền đó gì?”
“Nếu thấy chướng mắt vì phòng tôi đơn sơ, thì cứ việc đưa thêm tiền, tôi cam đoan sẽ tân trang cho ra dáng không với tới .”
Tôi liếc ta một cái, nhàn nhạt mở miệng.
Điền Trân Trân lập tức câm miệng, im lặng một lúc rồi lại trêu ngươi: “Giữa và Bắc Thần vốn chẳng có cảm gì, cứ cố bám riết không buông, chẳng khác nào khiến ta ngày càng chán ghét hơn thôi.”
“Giờ chủ ly hôn đi, tôi sẽ bảo Bắc Thần bồi thường cho một khoản tiền hậu hĩnh.”
Ban đầu tôi vốn không định chen vào cảm của nam nữ chính, đợi tôi rời khỏi đây rồi, họ muốn ở bên nhau quang minh chính đại thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi.
Nhưng Điền Trân Trân không chỉ biết rõ thân phận mình mà còn hết lần này tới lần khác đến chuyện.
Nguyên chủ có thể nhịn, chứ tôi thì không.
“Tôi và Bắc Thần lớn lên cùng nhau, năm năm tuổi ta đã muốn cưới tôi, sao đến miệng lại biến thành không có cảm?”
“Chín tuổi, vì muốn mừng sinh nhật tôi mà ta trốn học, bị cha đánh cho một trận.”
“Mười hai tuổi, vì hái sơn trà tươi tặng tôi mà lăn từ sườn núi xuống, nằm liệt giường nửa tháng.”
“Mười lăm tuổi, ta tự tay thêu tên tôi lên áo, để mỗi khi mặc đều có thể nhớ đến tôi.”
“Mười bảy tuổi, gia đình sắp xếp hôn sự giữa chúng tôi, ta không hề từ chối.”
“Cô xem, ta không tôi à?”
Trong ký ức nguyên chủ, Cố Bắc Thần đúng là một người ấy sâu đậm đến tận xương tủy.
Nên khi bị phụ lòng, ấy luôn cho rằng vẫn còn cơ hội níu kéo.
Gương mặt Điền Trân Trân tái mét từng chút, hoảng hốt bỏ chạy.
Hừ, phụ nữ thời đại mới mà hoại hôn nhân người khác cũng phải bị lên án.
Lại dám đến trước mặt tôi khua môi múa mép, tôi đảm bảo sẽ trở thành viên đá to nhất trên con đường cảm của bọn họ.
Tôi xoay người định nằm tiếp, cơn buồn ngủ đã bay đi mất tiêu.
Trời ơi, tôi nhớ điện thoại, iPad và máy tính của mình muốn chết.
9.
Nghe Điền Trân Trân và Cố Bắc Thần cãi nhau một trận ầm ĩ, vừa khóc vừa đòi rời khỏi Cố phủ.
Cố Bắc Thần tốn không ít công sức mới dỗ ta nguôi ngoai.
Tôi chẳng có thời gian đi quan tâm mối thâm thù ái giữa hai người bọn họ, dù sao cũng luôn có người nhảy nhót tới chọc tôi phát bực.
Sau khi dỗ dành Điền Trân Trân xong, Cố Bắc Thần lạnh mặt tới sân viện tôi cảnh cáo.
“Tôi đối với xưa nay chỉ là cảm em, không hề có ý gì khác.”
“Trân Trân mới là người tôi nhất, đừng vọng tưởng hoại cảm giữa chúng tôi.”
Không có việc gì là không tới sự với tôi đúng không?
Tôi trông giống cục bột dễ nắn sao?
Tôi đỏ mắt ta, trong mắt ngập tràn ai oán và oán trách: “Nếu Bắc Thần đã không tôi, thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế, khiến tôi sinh ra ảo giác rằng mình ?”
Bạn thấy sao?